Thần Võ Thiên Tôn - Tiêu Thần (FULL)

Có hắn, ta tâm tình khô“Không cho ai ăn cơm?” Âm thanh của người đàn ông nhàn nhạt mà vô cùng chân thực.  

             Tô Thời Sơ giật mình khỏi giấc mơ, rồi từ từ tỉnh lại.  

             Khi cô ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông trong mộng vốn đang phải học thuộc lòng, thế nhưng lại trực tiếp xuất hiện trước mặt cô. Anh đứng ngược sáng làm cho cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh.  

             Ân Dĩ Mặc vốn cảm thấy rất thú vị, đến bắt quả tang cô ngủ lén. Nhưng cô đột nhiên hét rống lên một câu, vẻ mặt anh lập tức trở nên xấu hổ đỏ bừng, mí mắt không thể kiểm soát được mà co rút.  

             Gân xanh của Ân Dĩ Mặc nhảy dựng lên, có một loại dự cảm, câu nói trong mộng vừa rồi của Tô Thời Sơ, là đang nói với anh trong giấc mơ của cô.  

             “Tôi... Tôi đang cổ vũ cho chính mình!”  

             Tô Thời Sơ ý thức được Gần hai trăm người rất nhanh đi theo Hướng Vinh tới vị trí một dãy cung điện. Phóng tầm mắt nhìn tới, dãy cung điện nguy nga đứng vững, chỉnh thể hiện lên màu nâu xanh, lộ ra một loại khí tức nặng nề mà cổ kính.  

             Phía trước là một quảng trường rộng lớn. Hai bên quảng trường, từng cây từng cây Thanh Tùng cao lớn đứng sừng sững, giống như hai hàng vệ binh ngẩng đầu đứng thẳng, tư thế hiên ngang.  

             Thiên địa linh khí nồng đậm đập vào mặt, rất nhiều người không khỏi tham lam hít sâu mấy hơi. Vừa mới gia nhập Chiến Hồn Học Viện, mặc dù biết Linh Điện không bằng Huyền Cung nhưng mà bọn hắn đối với Linh Điện vẫn duy trì sự kính sợ cùng tò mò nên có.  

             "Yên lặng."  

             Đột nhiên, Hướng Vinh hét to nói:  

             "Từ giờ trở đi, các ngươi đã coi như là một thành viên của Linh Điện. Có lẽ trước khi các ngươi tiến vào Linh Điện, các ngươi vẫn cho rằng Linh Điện yếu nhất Chiến Hồn Học Viện." Nhưng ta muốn nói  

             cho các ngươi là, Linh Điện tạm thời mặc dù rất nhỏ yếu nhưng ta tin tưởng một ngày nào đó sẽ vượt qua Huyền Cung, thậm chí Nội Viện.  

             "Các ngươi đều là người nổi bật của Hoàng Triều cùng Vương Triều cấp dưới Đại Ly Đế Triều, thiên phú không hề thấp hơn người khác. Chỉ là điểm xuất phát tạm thời thấp hơn mà thôi, người khác xem thường các ngươi không quan trọng nhưng ta hi vọng bản thân các ngươi cần tự coi trọng mình!"  

             Nghe được lời Hướng Vinh nói, đám người không khỏi nắm nắm đầu tay, máu trong cơ thể như có chút sôi trào lên.  

             Đúng vậy, chúng ta chỉ là tạm thời không bằng những người gia nhập Huyền Cung kia mà thôi, chỉ cần kiên trì cố gắng, một ngày nào đó có thể vượt qua người khác.  

             Tiêu Thần lẳng lặng nghe, đối với hắn mà nói, đây chính là những câu vô bổ, đơn giản là vài câu nhàm tai mà thôi.  

             Chờ đến lúc những người này thấy rõ hiện thực, đoán chừng máu sôi trào cũng sẽ từ từ bị đông cứng.  

             Con ngươi Tiêu Thần liếc nhìn không ít bóng người nơi xa, những người kia nhìn về phía những học sinh mới bọn hắn ánh mắt tràn ngập ưu tư cùng châm chọc, đối với lời Hướng Vinh nói càng tràn ngập khinh thường.  

             Hiển nhiên, những học sinh cũ bọn hắn còn không để Hướng Vinh vào mắt. Đến Trưởng Lão còn không có bất luận uy nghiêm nào thì Linh Điện sao có thể tốt?  

             Tiêu Thần lúc này mới lần đầu ý thức được, Linh Điện có lẽ thật đúng là nhỏ yếu. Khó trách Hướng Vinh trước mặt Mộ Thần Phong, đến tư cách nói chuyện cũng không đủ.  

             Lúc lâu sau, thanh âm Hướng Vinh rốt cục dừng lại. Sự tình tiếp theo liền giao cho mấy Trưởng Lão khác, điều này cũng làm cho Tiêu Thần hơi ngoài dự liệu, nghĩ đến địa vị Hướng Vinh tại Linh Điện cũng không thấp.  

             "Tiêu huynh đệ khiến ngươi chê cười rồi."  

             Hướng Vinh đi đến trước mặt Tiêu Thần, lại như biến thành một người khác, điều này khiến mấy người Ảnh Phong gần đó mắt trợn tròn.  

             Hướng Vinh vừa nhìn về phía mấy người Ảnh Phong, quát khẽ:  

             "Mấy người các ngươi còn không đi đăng ký?"  

             Tiêu Thần gật gật đầu với mấy người Ảnh Phong, sau đó cười nói:  

             "Hướng Lão, Linh Điện có vẻ như thực rất yếu thì phải."  

             "Khụ khụ ~"  

             Hướng Vinh ho khan mấy tiếng, trong mắt có một tia bất đắc dĩ, nói:  

             "Không có cách nào, ai bảo gia nhập Linh Điện ta đều là hạng người thiên phú bình thường chứ, đây cũng là nguyên nhân ta muốn mời ngươi gia nhập Linh Điện."  

             "Một tu sĩ Chiến Vương hậu kỳ như ta, có thể giải quyết cái gì."  

             Tiêu Thần lắc lắc đầu nói:  

             "Đúng rồi, Hướng Lão vì sao rất nhiều tu sĩ không nguyện ý gia nhập Linh Điện?"  

             "Aiz, cái này còn phải kể từ hồi mười tám năm trước, năm đó Linh Điện ta xuất hiện một tuyệt thế thiên tài, tên là Mạnh Vân Tinh. Ngươi có nghe nói qua chưa?"  

             Hướng Vinh thở dài hỏi, hai người vừa nói, vừa đi về hướng cung điện cách đó không xa.  

             Không ít người nhìn thấy một màn này, tất cả đều lộ ra vẻ cổ quái, Tiêu Thần này chẳng lẽ là con riêng của Hướng Vinh?  

             Chỉ có số ít người biết rõ, Hướng Vinh cùng Tiêu Thần giao tình thật không đơn giản.  

             Tiêu Thần lắc đầu, việc mười tám năm trước hắn thực sự không biết, cho dù là Ly Hỏa Đế Đô, Chiến Hồn Học Viện, cũng là về sau hắn mới biết rõ.  

             Tiêu gia tối đa chỉ là thâm sơn cùng cốc mà thôi, tin tức bế tắc, việc của Ly Hỏa Đế Đô, Tiêu Thành cực ít người biết rõ.  

             "Mạnh Vân Tinh lúc ấy tuổi gần 18, liền lĩnh ngộ Tứ Trọng Phong Thế, kém một chút đột phá đến Chiến Hoàng cảnh."  

             Thấy Tiêu Thần không hiểu, Hướng Vinh lại tiếp tục nói:  

             "Thế nhưng thiên ý trêu người, Huyền Cung lúc ấy cũng có một tuyệt thế thiên tài, tên là Giang Thiên Vũ!"  

             "Chiến Hồn Học Viện có hai đại thiên tài, đây không phải sự tình tốt sao?"  

             Tiêu Thần nghi ngờ nói.  

             Hướng Vinh thần sắc ngưng lại, nói:  

             "Nói thì nói như thế nhưng nếu như hai đại tuyệt thế thiên tài có thù thì sẽ không giống nhau, Giang Thiên Vũ cùng Mạnh Vân Tinh hai người thường hay đánh nhau, năm đó rất là nổi danh."  

             "Hai người mâu thuẫn ngày càng sâu sắc, về sau ân oán cũng rốt cục tác động, ảnh hưởng đến tu sĩ khác. Mạnh Vân Tinh xuất lĩnh Phong Minh, cùng Giang Thiên Vũ xuất lĩnh Vương Đạo Minh quyết sống mái với nhau."  

             "Phong Minh tuy mạnh, thế nhưng nhân số quá ít, cuối cùng cùng Vương Đạo Minh liều lưỡng bại câu thương. Vô số cường giả trẻ tuổi chết ở trong trận chiến đấu kia, thậm chí ảnh hưởng đến cấp cao, cuối cùng vẫn là Vương Đạo Minh thắng một bậc, Giang Thiên Vũ trong một trận chiến kia cũng đánh bại Mạnh Vân Tinh!"  

             "Sau đó thì sao?"  

             Tiêu Thần hiếu kỳ hỏi, hắn nhớ rõ hiện tại Phong Minh là đệ nhất thế lực mà.  

             "Về sau, Mạnh Vân Tinh biến mất!"  

             Hướng Vinh hít sâu một hơi, từng màn ngày xưa dường như hiện lên ở trong đầu:  

             "Ngày hôm sau, Giang Thiên Vũ phát ngôn bừa bãi, nếu ai dám gia nhập Phong Minh cùng Linh Điện, hắn liền quyết tử với người đó!"  

             "Lúc ấy Giang Thiên Vũ như mặt trời ban trưa, có mấy người Nội Viện khó chịu với Giang Thiên Vũ, gia nhập Phong Minh, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị giết. Từ đó về sau không ai dám phản bác lời hắn nói, dù là tu sĩ uy tín lâu năm cũng không dám nghịch lại!"  

             "Hơn nữa, bắt đầu từ năm thứ hai, liên tục đã nhiều năm thật không một người gia nhập Linh Điện, Phong Minh cũng chầm chậm suy sụp, đến tận khi Giang Thiên Vũ rời khỏi Chiến Hồn Học Viện, tất cả mới chậm rãi khôi phục. Nhưng mà Linh Điện lại rơi xuống ngàn trượng, nếu như không phải bởi vì tu sĩ thông qua khảo hạch quá nhiều, Huyền Cung không chứa được, cũng sẽ không đến lượt Linh Điện."  

             Trên mặt Hướng Vinh đều là vẻ cười khổ, năm đó hắn chính là Trưởng Lão Linh Điện, cũng nhận không ít tức giận từ Huyền Cung, thế nhưng lại không thể làm gì.  

             Khi đó, Giang Thiên Vũ ép tất cả mọi người không thở nổi, dù là Trưởng Lão Chiến Hồn Học Viện cũng nhận áp lực rất lớn.  

             "Giang Thiên Vũ kia đi đâu rồi?"  

             Tiêu Thần kinh ngạc nói.  

             "Rời đi rồi."  

             Hướng Vinh lắc đầu, tựa như không muốn nói nhiều lời vơi việc liên quan tới Giang Thiên Vũ.  

             Tiêu Thần cau mày một cái, trong lòng hơi có chút khó chịu, trong này chẳng lẽ còn có bí mật không thể nói sao?  

             "Hướng Lão dẫn ta tới, chỉ là muốn nói với ta những điều này?"  

             Tiêu Thần nhún nhún vai nói.  

             "Không phải, ta để ngươi gia nhập Linh Điện mặc dù là có ý riêng của bản thân nhưng mà ta cũng muốn để ngươi lĩnh hội Hoang Thạch Bia! Ta tin tưởng với thực lực ngươi, khẳng định có thể hiểu thấu đáo, chỉ cần ngươi có thể hiểu được một tia liền rất có thể lĩnh ngộ Tứ Trọng Thế." Năm đó Mạnh Vân Tinh chính là sau khi lĩnh hội Hoang Thạch Bia, lĩnh ngộ được Tứ Trọng Phong Thế.  

             Hướng Vinh hít sâu một hơi nói.  

             "Chờ đã, Hoang Thạch Bia gì cơ?"  

             Tiêu Thần vội vàng khoát khoát tay, trong lòng kinh ngạc vô cùng.  

             "Hoang Thạch Bia, là một khối thiên thạch trên trời rơi xuống, bên trong ẩn chứa một cỗ lực lượng quỷ dị, bất luận kẻ nào cũng có thể lĩnh ngộ một chút thứ gì từ trong đó, hơn nữa mỗi người lĩnh ngộ được đều không giống nhau. Năm đó Linh Điện suýt bị Huyền Cung sát nhập, thôn tính, chính là bởi vì có sự tồn tại của Hoang Thạch Bia nên mới khiến Huyền Cung không đạt được mục đích!"  

             Hướng Vinh giải thích nói.  

             "Có thể đưa ta đi xem một chút chứ?"  

             Tiêu Thần trong lòng cũng hết sức tò mò, vội vàng nói.  

             "Đương nhiên có thể."  

             Hướng Vinh tất nhiên là không chút do dự, trực tiếp mang theo Tiêu Thần đi về nơi xa.đây không phải là đang nằm mơ. Thân thể vốn nằm sấp bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, biểu tình trên khuôn mặt cũng trở nên đặc biệt kiên định:  

             “Hôm nay không thuộc, không được ăn cơm!”  

             “Rất tốt, vậy thì dựa theo lời cô nói đi.” Ân Dĩ Mặc gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, quay đầu nhìn Lâm Hoài: “Lâm Hoài, nhớ giám sát phu nhân học thuộc lòng.”  

             Sắc mặt Tô Thời Sơ trở nên cực kỳ u oán, đáng thương nhìn về phía Lâm Hoài, hy vọng anh ta có thể hỗ trợ mình nói vài câu tình cảm.  

             “Vâng, Ân tổng.”  

             ...  

             Quả nhiên, đàn ông không có thứ gì tốt cả.  

             Để có thể ăn no, Tô Thời Sơ học thuộc đến khuya mới rời khỏi công ty, lúc đi ngang qua quầy lễ tân, cô mới biết được Phương Tịnh Huyên đã rời khỏi công ty.  

             Nghe nhân viên lễ tân nói rằng cô ta đã tự nộp đơn xin nghỉ việc.  

             Nhớ tới lúc Ân Dĩ Mặc cùng cô nói về bối cảnh của Phương Tịnh Huyên, Tô Thời Sơ bỗng nhiên hiểu được, cô ta nghỉ việc cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.  

             Một người đàn ông giống như Ân Dĩ Mặc mà nói đối với bất cứ chuyện gì cũng sẽ làm đến hoàn mỹ chu toàn, quả thật sẽ không lưu lại một người nằm vùng bên cạnh mình.  

             …  

             Thành công vượt qua kỳ sát hạch, vị trí thư ký trưởng của Tô Thời Sơ xem như ổn định.  

             Nhớ tới lời mời của Phương Tịnh Huyên lúc trước, Tô Thời Sơ vốn định không đi, kết quả một ngày trước khi tụ tập, Phương Tịnh Huyên lại gửi tin nhắn, nói có một ít tư liệu và tài liệu rất quan trọng trước khi cô ta rời khỏi chức vụ, phải trực tiếp giao cho cô.  

             Tô Thời Sơ vốn không coi trọng lần tụ họp này, tùy tiện thay một chiếc áo khoác, một cái quần jeans cùng đôi giày thể thao, cô cũng không thèm trang điểm, chỉ bôi một ít son sáng màu đơn giản cho nổi bật làn da hơn một chút.  

             Trước khi ra khỏi cửa, Tô Thời Sơ do dự có nên nói với Ân Dĩ Mặc một tiếng hay không, nhưng cửa thư phòng luôn đóng chặt, cô không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ.  

             Dựa theo vị trí mà Phương Tịnh Huyên cho, Tô Thời Sơ hiếm khi hào khí, bắt xe taxi đi qua.  

             Tuy rằng cô vẫn đang cầm chìa khóa của chiếc xe cayenne mà Ân Dĩ Mặc đưa cho cô, nhưng xét cho cùng thì nó quán phô trương, cô không muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác.  

             “Thời Sơ, cậu tới rồi.” Tô Thời Sơ vừa chạm chân xuống đất, Phương Tịnh Huyên đang đứng trước cửa khách sạn hai mắt sáng ngời, lập tức bước nhanh tới, kéo cánh tay cô lại.  

             “Gần đây công việc thế nào, có mệt hay không?” Nhìn Phương Tịnh Huyên thay đổi thái độ đối địch lúc trước chuyển thành bộ dáng ôn nhu thân thiết, trong lòng Tô Thời Sơ chỉ có một câu.  

             Chồn chúc tết gà, không có lòng tốt.  

             Tô Thời Sơ cũng không hề tỏ ra yếu thế, khẽ mỉm cười, đem mái tóc vén ra sau tai: “Quả thật có chút mệt mỏi, nhưng nếu tôi đã làm thư ký trưởng của Ân tổng, cũng là chuyện nên làm.”  

eyJpdiI6IlFNQytsVUdsRlVxMDB0em1YUTBoRFE9PSIsInZhbHVlIjoiYnFOZXNUTXlQaFJqd1JjTkRDdm1DQmlUVlhUNmVpNUhNRDg3M0hwOWc2VURkemJ0TVF0UUxaM1NHMTA4RVwvZEF6VjdPa1Z4S2d6XC9pNDkrc3lRcm9tZXJjMDRiTkxXMGJ1TVRuOGdLd0pHUElQSFU3TXpWdEMrMnJzS0k4RUZlbjJGZk4xRldWM0syZjRwUTREamJ2NTZBczhZSGx0c0FJeFo5MWN0M0VzRzIrbUxaR1RSc2NYSHBzYUhoVENUNzZBUXZVbUlGS3R4b2lVblhCSGtXMGVVaFVwa2lHWWI3ZW5iXC9pbWNmRVlIak9IQ0h6VXd4SStCVTkzSzY0MVNSdlBSdmlaVUFnM2FMTHdQXC8zN0txR2U0SVdjOWtvSmZmZ3Y3SjZvNFNoSm0xemtVamZYOVlONURBTVdjQWJkdUVjIiwibWFjIjoiOTA2NjU1MDZmYTJmN2QzOTU3ODUxN2U0MDMwMGVkNjJkMzRmODdmZThmNzFkMjlmYzE5N2RjOGNiMTNmOTM5YyJ9
eyJpdiI6ImVSM1hVZ3QzVEVoZ3Z5UnpwcjUxXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRvMUxCWGVZMVwvTzB5VFlhTCtOWHpkTXFEdTgrUlZUUTdRUXZROCtRQWloM2xwWnF3VXFlM0poSW9LU1FQNnBCTVdKREs1N0pCZ3pHZlZ0Q09aQ2h6SGpsUG1ZcjREeG9IMWY1azl4clwvbEZSTk9sWGw0Z0tVQllaREwrSkhkRUdTelRqd2NodEMySUFTNjF2aENTVlN5Smc3WXdwTFpFdHRnU1Zib2l5blNcL09wdGNPNDhxRU5aOHpHQnZRTStIY0dlRkx0RTFHdUtqTnVVVnBNSEw2SnRLaFJMQlp6RFJoVCtWQ0N3SGJESmdvSjlVajNRM1JVbHVWUnFcL1FUNVB6bXR1VWVQOWxzZWVEcmpCbTJzeFJEXC9hYlRoenZNM0JNNElIQ0N3SXEwenVUSzZ5SE5PT3IrQ0lxbWdyczlReTFXR0tGbStiaEJJeGxUSXo1ZDJNM1JSTmxib0JESmhPdWdJU1pXREc2QzEwPSIsIm1hYyI6IjIyODlmMzEyZTJiMDI2Mjc3NjYyNDMwNzc0ZTIzYzQxZjc0YzdkOGNlN2NkODc2NTY1ZGM4NDdiMThkNDBkZDIifQ==

             “Được rồi, nếu hôm nay là đến tụ tập, cũng không cần đề cập đến chuyện công việc, tất cả mọi người đang chờ ở bên trong.”ng tốt, ngươi tự xem xử lý như thế nào!
 

Ads
';
Advertisement