Giữa Ma Vực âm u, cuồng phong gào thét, Diệp Phàm quỳ một gối, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt. Trước mặt hắn là một cái chuông đen khổng lồ đang bay lơ lửng, trên thân chuông khắc đầy những hoa văn kỳ dị, quỷ quái, nhìn thôi đã thấy lạnh sống lưng.  

 

"Cái quái gì thế này?" Diệp Phàm nhíu mày nhìn cái chuông, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.  

 

Tiểu Thương, Khí linh của tháp Thương Khung lên tiếng: "Chủ nhân, đây là Hồn Khí!"  

 

"Hồn Khí ư?!" Diệp Phàm giật mình, vẻ mặt lập tức tăng thêm vài phần nặng nề.   

 

Tu luyện Hồn Quyết, hắn đương nhiên biết đến sự tồn tại của Hồn Khí, nó là một loại vũ khí đặc biệt của Hồn Giả, chuyên dùng để công kích linh hồn đối thủ.   

 

Vì quá trình luyện chế vô cùng khó khăn, gian nan gấp ngàn lần so với luyện chế vũ khí bình thường nên Hồn Khí vô cùng khan hiếm.  

 

Nhưng uy lực của nó thì khỏi phải bàn, có thể âm thầm không tiếng động tước đoạt mạng sống của kẻ thù, vô cùng âm hiểm!  

 

Diệp Phàm không ngờ hôm nay, hắn chẳng những được tận mắt thấy Hồn Khí mà còn được nếm trải uy lực của nó.  

 

Chỉ một tiếng chuông vang lên đã khiến linh hồn hắn bị chấn động, đau đớn vô cùng. Quả đúng là đáng sợ!  

 

Lau đi vết máu trên khóe miệng, Diệp Phàm đứng dậy, lạnh lùng nhìn người đàn ông áo đen: "Không ngờ mày còn có cả Hồn Khí!"  

 

Người đàn ông áo đen cười khẩy: "Xem ra ngươi cũng có chút hiểu biết đấy, vậy ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, gia nhập Hồn Điện của ta, ngươi thấy thế nào?"  

 

Diệp Phàm cười nhạt: "Muốn tao gia nhập Hồn Điện cũng được thôi, nhường cái ghế Điện Chủ cho tao, biết đâu tao sẽ suy nghĩ."  

 

"Ngươi đúng là thứ ngoan cố!" Sắc mặt người đàn ông áo đen lạnh hẳn xuống, hắn ta nhanh chóng kết ấn, điều khiển Hồn Khí.  

 

Coong!!  

 

Tiếng chuông chói tai lần nữa vang lên, dù Diệp Phàm đã phong bế tất cả các giác quan nhưng vẫn vô dụng. Âm thanh trực tiếp xuyên thẳng vào thức hải, khiến linh hồn hắn rung chuyển dữ dội.  

 

"Phụt!" Diệp Phàm lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, toàn thân suy yếu. Linh hồn Diệp Phàm bị thương khiến Ma khí và Ma uy trong Ma Vực cũng suy giảm theo.  

 

Coong!! Coong!! Coong!!  

 

Tiếng chuông liên tục vang lên, không ngừng công kích linh hồn Diệp Phàm, như muốn nghiền nát linh hồn hắn thành từng mảnh nhỏ.   

 

Lúc này, Diệp Phàm cảm giác mình như Tôn Ngộ Không bị niệm Chú Kim Cô, đầu đau như búa bổ, linh hồn như bị xé toạc, đau đớn đến tột cùng!  

 

"Linh hồn ngươi cũng dai thật đấy!" Người đàn ông áo đen thấy Diệp Phàm có thể chịu đựng được lâu như vậy thì kinh ngạc.  

 

Với uy lực của Chuông Trấn Hồn, ngay cả cường giả Nguyên Kiếp Cảnh cũng khó mà chịu nổi ba lần công kích, vậy mà Diệp Phàm đã chịu đựng được hàng chục lần!  

 

Coong!!  

 

Một tiếng chuông nữa vang lên, mạnh mẽ hơn tất cả những lần trước đó, trực tiếp đánh thẳng vào thức hải của Diệp Phàm, muốn hoàn toàn huỷ diệt linh hồn hắn.  

 

Nhưng đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, linh hồn thu nhỏ của Diệp Phàm đột nhiên mở mắt! Trước đó, khi linh hồn hắn lột xác thành Nguyên Thần, đã hóa thành hình dạng bản sao thu nhỏ giống hệt hắn, nhưng vẫn luôn nhắm mắt. Giờ đây, nó đã mở mắt!  

 

ẦM ẦM ẦM!  

 

Trong thức hải bỗng vang lên những tiếng nổ kinh thiên động địa, từng luồng khí màu tím tỏa ra, tràn ngập thức hải, mang theo khí tức thần thánh. Tiếng chuông vừa xâm nhập vào thức hải đã nhanh chóng tan biến như chưa từng tồn tại.  

 

Coong!!  

 

Linh hồn thu nhỏ của Diệp Phàm bắt đầu điên cuồng hấp thu những luồng khí tím. Một luồng ánh sáng tím rực rỡ nhanh chóng bùng phát trên linh hồn Diệp Phàm, bao phủ toàn bộ Ma Vực. Chuông Trấn Hồn đột nhiên rung lên, rồi như bị một lực hút vô hình kéo về phía Diệp Phàm, nó chui thẳng vào thức hải của hắn, lơ lửng trước mặt linh hồn thu nhỏ của Diệp Phàm, như đang muốn thần phục chủ nhân mới!  

 

"Chuông Trấn Hồn!" Người đàn ông áo đen sợ hãi kêu lên.  

 

Nhưng dù hắn ta có gọi thế nào, thi triển thuật pháp ra sao, Chuông Trấn Hồn cũng không hề phản ứng, nó đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của hắn ta.  

 

Sắc mặt người đàn ông áo đen vô cùng khó coi. Chuông Trấn Hồn là chí bảo của Hồn Điện, vì e ngại Diệp Phàm là truyền nhân Ma Thần, rất khó đối phó, nên Điện Chủ mới giao Chuông Trấn Hồn cho hắn ta.   

eyJpdiI6Ikp2UTlPXC9OK1JvNHlVMVY1XC9pN0FCUT09IiwidmFsdWUiOiI3VUlJcnpnT29oSUNVWlFUT2ZWNHo2SEhcL2Y1czNYOWZhUkZLc0E2Q3FuaVpOcVoxRno2ZTdTWjVWUUNxNE5mYiIsIm1hYyI6ImEyNWIwNWEzMjc1OTU5ZjdjMDliOWYyN2M5ZTIyN2U1NDY0ZjNiZjJlODA3NjQxNzJjOTkxMDQ5ZTFjMGNiY2UifQ==
eyJpdiI6IlBwMWRpM2FWVkFkdjM1aTFaRUpXVWc9PSIsInZhbHVlIjoiQVh3QkI1Qm1WS3NUbTg1VjV1WTdIUTcrd1pJRjY4U0hxNzhqZ3hwRUhrMjVEZDJIb3JVWXM1NjNsWkNhN0xSSEMxY3A5bFwva3c3VWhLUGc5S3AzUlNHbk5PNDB4Q3ZxMjk2NnZhZ0RmTE9KenZ4ZEVBSUZ1RmZGNGFxNnNzMzNjRHhHV3k3Rk5aK0FlcUY1aTJ1ak5OQVwvY1Z1cXVHMzJXejVBNVZ2V2tZdzNyXC9vcEQ0RWszUGpFdXBPVWdrWUdWd0pGc1ZWeXJMSmUyN3IrVEd0MXgxMk5HaGdyNVhmVjNabVJkM2hMZzZDQVoycDVMOWtGREsrS1B6Z2hjbE02TW9hcDU4QmpqRTBSQVF4c3lWQ2tkRHc9PSIsIm1hYyI6IjJlMmFhYzg5Y2NhYTkxOWZkNTQxM2U3MWM1Y2FjMmZjZmQxZDM1Njg0NTRlODgxMzA2YjM4OTVlOWYyYzlmODYifQ==

Lúc này, Diệp Phàm vẫn nhắm mắt bất động, Chuông Trấn Hồn đã nằm gọn trong thức hải của hắn. 

Ads
';
Advertisement