“Chỉ bằng ngươi cũng muốn dùng chúng ta để luyện tập? Thật nực cười!" Ba vị trưởng lão Hồn Điện khinh thường nhìn Diệp Phàm.  

 

“Có thể cười hay không thì thử một chút thì biết."  

 

Diệp Phàm lạnh lùng nói, mà vẻ mặt ba vị Trưởng lão Hồn Điện cũng trở nên lạnh lẽo, bọn họ nhìn Diệp Phàm, lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi đã kiêu ngạo như thế, vậy thì hôm nay chúng ta sẽ mở mang kiến thức cho ngươi, để ngươi biết thế nào là chênh lệch."  

 

Bùm. Bùm. Bùm.  

 

Ba vị trưởng lão Hồn Điện đồng thời kích hoạt sức mạnh linh hồn hóa thành kiếm vô hình lao về phía Linh Hải của Diệp Phàm, nhưng bọn họ không thi triển toàn bộ sức mạnh linh hồn, bởi vì điện chủ đã dặn phải đưa hai người này còn sống về, đương nhiên bọn họ không thể để cho chết, nếu không thì về biết ăn nói thế nào?  

 

Trong một khoảnh khắc, ba thanh hồn kiếm vô hình đã lao về phía Linh Hải của Diệp Phàm, mà Diệp Phàm chỉ lạnh nhạt nói: “Chư thần giáng lâm."  

 

Khi Diệp Phàm thốt ra bốn chữ kia, linh hồn trong Linh Hải mở mắt và tản ra một luồng uy thế kinh khủng.  

 

Rầm rầm rầm...  

 

Diệp Phàm phát ra sức mạnh linh hồn kinh khủng như vậy, sức mạnh linh hồn của hắn hóa thành những bức tượng ảo ảng trong hư không, mỗi bức tượng đều rất giống một vị Thần thật sự đang giáng lâm.  

 

Trong chớp mắt, ảo ảnh tượng thần xuất hiện đầy trời, tản ra uy áp kinh khủng giống như chư thần giáng lâm, không thể ngăn cản!  

 

Khi những ảo ảnh tượng thần hiện ra đã trực tiếp trấn áp toàn bộ người đại lục Huyền Thiên quỳ xuống đất.  

 

Không sai, trong khoảng khắc này, tất cả mọi người ở đại lục Huyền Thiên đều bị trấn áp quỳ xuống đất, ngay cả người của thánh địa Huyền Thiên có mặt ở đây cũng quỳ dưới đất, kể cả đám người Tuyết Vô Cơ, Phong Cửu Thiên cũng không ngoại lệ, đều bị áp bức bởi một sức mạnh kinh khủng từ sâu trong linh hồn và quỳ xuống đất mà không có bất kỳ sự kháng cự nào.  

 

Lúc này, ba thanh hồn kiếm bị trấn áp thành hư vô, ba vị trưởng lão Hồn Điện ngạc nhiên đến ngây người, bọn họ trợn tròn mắt, mãi không lấy lại tinh thần.  

 

“Chết đi!"  

 

Diệp Phàm nhìn ba người này, lạnh lùng nói, những bức tượng ảo ảnh toát ra ý chí mạnh mẽ của các vị thần, trấn áp về phía ba người kia.  

 

Lúc này, ba vị Trưởng lão Hồn Điện biến sắc, bọn họ thi triển bí pháp Hồn Thuật, cưỡng ép dùng sức mạnh linh hồn để ngăn cản chư thần áp bách đáng sợ này.  

 

Nhưng sức mạnh linh hồn mà bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo lại có vẻ yếu ớt không chịu nổi trước mặt ý chí chư thần.  

 

Trong khoảnh khắc, linh hồn của ba vị trưởng lão Hồn Điện này đều bị trấn áp thành hư vô, ba người bọn họ phun ra một ngụm máu tươi, mắt trợn to, trực tiếp đập xuống mặt đất và biến thành ba bộ thi thể.  

 

Ba vị trưởng lão Hồn Điện này đến chết cũng không ngờ bọn họ lại chết như vậy.  

 

Những người khác đang quỳ trên mặt đất cũng chấn động khi nhìn thấy ba bộ thi thể này.  

 

Xoạt.  

 

Cùng lúc này, trong Hồn Điện, luồng khí màu đen đột nhiên toát ra khí tức kinh khủng, kinh dị nói: “Khí tức của người thần giới? Tại sao nơi này lại có khí tức của người thần giới? Chẳng lẽ..."  

 

Giờ phút này, trong thánh địa Huyền Thiên, Diệp Phàm cũng hơi ngạc nhiên nhìn ba bộ thi thể kia, hắn cũng không ngờ uy lực chiêu này lại mạnh như thế.  

 

Trước đó, hắn thông qua vách đá Tru Thần Tông đạt được ý chí tàn hồn của những cường giả vây quét Thần Vương áo trắng năm đó để lại.  

 

Sau khi dung hợp ý chí tàn hồn, hắn đã ngộ ra được chiêu linh hồn chi thuật này và mượn những ý chí thần linh kia hình thành một chiêu tấn công linh hồn đáng sợ.  

 

Hôm nay là lần đầu tiên hắn thi triển môn thuật pháp này và uy lực phát ra đã khiến Diệp Phàm rất ngạc nhiên.  

 

Hắn lập tức thu thi thể của ba vị trưởng lão Hồn Điện lại, chuẩn bị luyện chế thành con rối.  

 

Lúc này, những ảo ảnh trong hư không tan đi theo gió, mọi người có mặt ở đây đều thở phào nhẹ nhõm rồi lần lượt đứng lên.  

 

Xoạt.  

 

Lúc này, đôi mắt sắc bén của Diệp Phàm lướt về phía Phong Cửu Thiên, lạnh nhạt nói: “Ngươi còn muốn đánh không?"  

 

Vẻ mặt Phong Cửu Thiên vô cùng khó coi, hắn ta nhìn lướt qua đám người rồi lại nhìn Diệp Phàm và Tuyết Vô Cơ: “Cáo từ."  

 

Vị tộc trưởng Phong tộc quay người rời đi, đại tiểu thư Thánh địa Huyền Thiên kêu lên: “Phu quân."  

 

Nhưng dù đại tiểu thư có hét lên như thế nào thì Phong Cửu Thiên cũng không đáp lại, mà trực tiếp rời khỏi Đại lục Huyền Thiên.  

 

“Vì mạng sống, ngay cả vợ mình cũng vứt bỏ được, đúng là cặn bã.” Tuyết Vô Cơ lạnh lùng nói.  

 

Diệp Phàm nhìn về phía Thánh Chủ Huyền Thiên, lạnh nhạt nói: “Các ngươi muốn tiếp tục đánh không?"  

 

“Ngươi..."  

 

Thánh Chủ Huyền Thiên vừa định lên tiếng thì thì cô con gái thứ hai đã hét lên với Diệp Phàm: “Ngươi giết Tam muội của ta, chuyện ngày hôm nay vẫn chưa xong đâu."  

 

“Xem ra ngươi thật sự không sợ chết." Diệp Phàm nhìn vị nhị tiểu thư kia, lạnh nhạt nói.  

 

Đối phương hừ lạnh: “Ngươi không giết được ta."  

 

“Vậy sao? Ai cho ngươi tự tin này?"  

 

Diệp Phàm cười ha ha nhìn người phụ nữ tự cho mình là đúng này.  

eyJpdiI6InlYMmp2MjliUWh0TldjY3c3WUIyUnc9PSIsInZhbHVlIjoiMTZaQ1BNZGFINkI2anlYZnhwVlJMQXM3QXd5OGozNk92aVFOaURKeVo2bWhqd1wvanE2aHZacXVJWlU5bEtxV1QiLCJtYWMiOiIxMTVjNGVlNWJlZDJkZjU2YTJjMTNlY2EzODU0YjMyMTQwZTM3NjM1OWQ4YjAyMWY4NWNhMTY1YmEwZWQzZjI5In0=
eyJpdiI6IkRhUkY4T2NZdkJsVFR5dFwvVnRNM0ZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikp4K3NcL1lHTlRQNEF3NDFTTTJJS3dkQ2pGa2FCVnEwRHNjakozbm5jU3ZPN0hPa2xxM1FCamJDV0lxMWlVMk4yMGN3RG15aDlwMmphR3ZMcXdnMExtZ0l6NkJiYTUzU1wvZUVGdHd5Ym1aSmpUSmF0ZFRydE9xRWRkMU5LUEdSMnAiLCJtYWMiOiIxMDE0MmVhZTRlNzc4MGY2MzkyMDhiNWFmMWY3MTY3ZjgxNzdlNzVmNWI5NjUyOGUwMzcxNTVlZTJkYzdkY2E4In0=

Đột nhiên, một giọng nói bình thản như nước từ sau lưng Diệp Phàm truyền đến.

Ads
';
Advertisement