Ngô Bình: “Vậy cảm ơn Đông vương, sau này thường xuyên liên lạc.”  

 

 

Sau khi cúp điện thoại, anh nói với Lục Ngọc Sinh: “Nếu lát nữa Phó Sĩ Thành nhờ người cầu xin hoặc gọi điện cho cậu thì cũng đừng mềm lòng, loại người này nhất định phải dạy cho một bài học, khiến ông ta vĩnh viễn không thể trở mình mới được."  

 

Lục Ngọc Sinh sửng sốt, tại sao cậu ta lại cảm thấy bộ dạng của anh như đã biết trước mọi chuyện, rốt cuộc anh đã gọi điện cho ai?  

 

Ngô Bình ngồi chưa đầy mười phút, người nhà họ Lục đã nhận được điện thoại, Lục Ngọc Sinh bắt máy, bên trong điện thoại truyền đến một giọng nói rất khiêm tốn: "Lục thiếu gia, tôi là Phó Sĩ Thành, thật xin lỗi vì chuyện vừa rồi, tất cả đều là lỗi của chúng tôi. Người của chúng tôi không biết trong nhà có người nên mới để xảy ra chuyện như vậy, Chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, tôi sẽ lập tức đến thăm ông Lục và bồi thường. Hơn nữa, xin đừng lo lắng, chúng tôi sẽ dựa theo tiêu chuẩn quốc gia để bồi thường cao hơn gấp trăm lần cho căn nhà của Lục thiếu gia, tuyệt đối không để cậu chịu thiệt.”  

 

Lục Ngọc Sinh rất kinh ngạc liếc mắt nhìn Ngô Bình, cậu ta cứng rắn: "Tôi không cần bồi thường, ông cũng không cần tới tìm tôi." Nói xong, cậu ta liền cúp máy.  

 

Hít một hơi thật sâu, cậu ta không nhịn được hỏi: “Chú, chú biết nhân vật lớn nào vậy, chỉ một cuộc điện thoại chưa đầy mười phút đã làm cho Phó Sĩ Thành này sợ hãi như vậy. Vừa rồi giọng điệu ông ta khi nói chuyện với con giống như là cháu trai của con vậy."  

 

Vẻ mặt Ngô Bình đắc ý, nói: "Tiểu Lục, tôi nói thật cho cậu biết, tôi quen thuộc hết với tất cả hoàng đế, tể tướng, vương công đại thần ở Hoa Hạ này."  

 

Lục Ngọc Sinh vô cùng bội phục, giơ ngón tay cái lên: "Chú, chú đúng là cao thủ trong nhân gian. Ai ngờ một nhà văn lại có sức mạnh lớn như vậy."  

 

Ngô Bình nghiêm mặt: “Cái gì mà nhà văn, là tác giả nổi tiếng!”  

 

Lục Ngọc Sinh liên tục gật đầu: “Đúng vậy, con nói sai rồi, là tác giả nổi tiếng!”  

 

Ngay sau đó, cơ quan bạo lực địa phương đã cử hàng nghìn người đến trực tiếp niêm phong công ty của Phó Sĩ Thành, bắt giữ hơn một trăm người, thậm chí còn niêm phong cả xe và nhà của nhà họ Phó.  

 

Đúng lúc này, Phó Sĩ Thành bị chặn trên đường và đưa thẳng vào tù. Tuy nhiên, ngay khi ông ta bị nhốt vào tù đã bị người khác đánh đập, gãy 10 cây xương sườn, gãy cả hai chân và hai tay, bị mù một bên mắt trái, xương sống cũng bị gãy ba chỗ, từ nay bị liệt trên giường không thể làm điều ác được nữa.  

 

Ngô Bình ngồi một lúc rồi rời đi.  

 

Đã lâu không liên lạc với những người bạn cũ này, anh chuẩn bị đi gặp Đông Vương.  

 

Lúc này Đông Vương đang căng thẳng ngồi trong phòng làm việc, thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì. Bởi vì oonh ta đang căng thẳng nên nóng nảy, có một thị nữ đứng bên cạnh, ông ta hét lên: "Cút đi, đứng cạnh ta làm gì?"  

 

Thị nữ sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng lui về phía sau.  

 

Một lúc sau, ông ta lại hét lên: "Người đâu! Chết đi đâu hết rồi?"  

 

Vì vậy, một nhóm thị nữ và người hầu lại bước vào.  

 

Sau khi cứ như vậy mấy lần, Đông Vương cũng cảm thấy mình có chút không bình thường, ông ta hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại.  

 

Lúc này, Tần Cự Phong đi vào, hắn ta là người có quan hệ khá tốt với Ngô Bình, nhìn thấy hắn ta, gánh nặng trong lòng Đông Vương mới vơi bớt, cười nói: "Cự Phong, cuối cùng cậu cũng tới."  

 

Tần Cự Phong hiện tại nắm giữ chức vị quan trọng ở Giang Nam, địa vị có thể nói ngang bằng Đông Vương, nhưng hắn ta vẫn luôn tôn trọng Đông Vương.  

 

"Vương gia, trước đó ngài nói sư huynh của tôi hiện tại đang ở Hoa Hạ?" Tần Cự Phong cũng rất kích động, muốn gặp Ngô Bình.  

 

Đông Vương gật đầu: “Đúng vậy, ngài ấy còn nhờ tôilàm một việc. Tôi hiểu, thân là Thiên Đế, tự mình làm những việc nhỏ như vậy cũng không tiện.”  

 

Tần Cự Phong nhẹ nhàng thở dài: "Đã lâu không gặp sư huynh."  

 

Đông Vương: “Cậu, cậu không thể gọi Thiên Đế là sư huynh nữa.”  

 

Tần Cự Phong vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, là bệ hạ.”  

 

Đúng lúc này, một quản gia bước vào nói: "Vương gia, bên ngoài có Lý tiên sinh muốn gặp ngài."  

eyJpdiI6Ik1ubmd2Um5yWkIxYlVcL256R1FJUmNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik83Vk1XRXBpWWFBWnRGMTY1WkxTdUszT3ZFcVdSZXNcL1ZNVlNsbjhUdWw0ZUJCa2lqMlJLQkxTNVpxUDd2SUFiIiwibWFjIjoiYzc4OGVkMmRlOTJlNWM1MmNmM2NhMjIwYmYzZWIxZjg5ODcwMDVmNjVkM2FlYWU0YmVmZmQ1NmE5NzNlYTMyNyJ9
eyJpdiI6IitPOTMrVzVySlBmZlF6Zk5MM280alE9PSIsInZhbHVlIjoidEwrQ05qbWkwRldwVzNWTjNQbVdvWGQxOStKRUlCdmxNUVlSVU9zWWhoRmdQUVZqb0w0aXM4b0pNeW9RR0lEVWtob1lzaGtoVGFoNFpSWmtxRjFSZ2pWUVhEaUlGYjhvUWJPT2J2eUVVNE5LSTgya1BHMWhNZXV6UWd3Q1FFcVR6ZW9ZZU5VRXh2YTFKK0FlK0VHM2J2cThBVlRncFVIMlpORUMwb0krUkdyZ290WVE3Y1JaQmxSdHFpS1piZkFRSWM5WjV3Q3dyRVVsZ0pxaGtkcVJHWlFyZE54enpoMFAxOGRSaDQ0UWEybStHTEo5XC94S3JlOE9mb0FLYTlnUHgiLCJtYWMiOiJkNmQ5ZjI3N2E2NGVjNDc3ZDMzYWQyODc2ZTFiZjM0YTQ4MDQ0NmRhYWNiMGY5YzdlODY3ZjRlZTE5MWY1YmJjIn0=

Ads
';
Advertisement