Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 

 Ông ta nói như vậy, Dương Đạo Mẫn lại có chút sửng sốt, nói: "Võ Duyệt Văn, ngươi nói những lời như vậy mà được sao?"  

 

Võ Duyệt Văn nói: “Nhà họ Dương các ngươi có thể hủy bỏ hôn ước, nhưng dù thế nào cũng phải bồi thường cho nhà họ Võ của ta một ít!”  

 

Nhận thấy không thể làm được gì, Võ Duyệt Văn quyết định chọn phương án tốt tiếp theo, tập trung vào lợi ích!  

 

Ngô Bình nghe được cuộc nói chuyện, bước ra ngoài, trực tiếp ném bốn viên Thần Hình Câu Diệu Đan cho Võ Duyệt Văn, nói: “Đây là đan dược cực phẩm, coi như đền bù đi.”  

 

Sau khi lấy được đan dược, Võ Duyệt Văn vui mừng khôn xiết nói: "Tử Minh, vậy bá bá đa tạ ngươi! Nếu ngươi có rảnh thì đến nhà ta uống trà."  

 

Võ Duyệt Văn thấy tốt thì nhận lấy, đây chỉ là lần đầu tiên, sau này ông ta có thể thường xuyên đến tống tiền, xin vài viên đan dược.  

 

Sau khi tiễn Võ Duyệt Văn đi, Dương Đạo Mẫn cảm thán: "Nhà chúng ta có quá nhiều bà con nghèo, nếu con ở nhà lâu hơn, có lẽ ngay cả ngưỡng cửa cũng sẽ bị đạp vỡ."  

 

Ngô Bình: “Phụ thân, ngày mai con sẽ xuất phát đi thành cấp chín.”  

 

Dương Đạo Mẫn gật đầu: “Cũng được, chỉ e là phụ thân không thể đi cùng con được nữa.”  

 

Thành cấp chín, không phải là nơi mà những người như Dương Đạo Mẫn có thể tùy tiện bước vào, ông ta đi theo không những không thể giúp đỡ mà còn trở thành gánh nặng.  

 

Ngô Bình: “Phụ thân yên tâm, con tự lo liệu được.”  

 

Ngày hôm sau, Ngô Bình ngồi thuyền bay, đi đến thành cấp chín gần nhất, thành Thiên Tế, cách đó 108.000 dặm.  

 

Thuyền bay đến thành Thiên Tế không nhiều lắm, không phải mọi người không muốn đi, mà là không có tư cách đi, cho nên Ngô Bình chỉ có thể thuê một thuyền bay đi đến đó. Cũng may là số tiền ít ỏi này chẳng là gì với anh cả.  

 

Trên thuyền bay, ngoài anh thì còn có một cô gái, mười sáu hoặc mười bảy tuổi, mặc váy trắng, lặng lẽ ngồi ở phía sau. Vì thuyền bay đã được thuê nên cô ta chỉ có thể đi nhờ.  

 

Hơn 100.000 dặm, phải bay mất vài canh giờ, Ngô Bình vô cùng buồn chán và nhắm mắt nghỉ ngơi.  

 

Đột nhiên, anh nghe thấy giọng nói của cô gái kia vang lên từ phía sau: "Luyện đan sư đại nhân, ngài có thể giúp ta một việc nữa được không?"  

 

Ngô Bình mở mắt ra, anh cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Có chuyện gì?”  

 

Cô gái: “Ta đến thành Thiên Tế là để tìm phụ thân của ta, nhưng ta không có tư cách vào thành, đại nhân có thể nhận ta làm tùy tùng được không, như vậy thì ta có thể vào thành.”  

 

Ngô Bình bình tĩnh nói: "Tại sao ta phải giúp ngươi? Nếu mỗi người đều nhờ ta đưa vào thành, người nào ta cũng phải giúp sao?"  

 

Cô gái hít sâu một hơi, nói: "Phụ thân của ta là một nhân vật lớn ở thành Thiên Tế. Đến đó ta nhất định sẽ cảm ơn đại nhân!"  

 

Ngô Bình cười lạnh: “Ta không có hứng thú với bánh vẽ.”  

 

Cô gái: “Ta có thể làm người hầu của đại nhân, bưng trà rót nước, dọn giường gấp chăn.”  

 

Ngô Bình lại nhắm mắt lại, mấy giây sau mới nói: “Được rồi.”  

 

Cô gái vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn đại nhân, ta là Quý Nhược Trần."  

 

Trong suốt cuộc hành trình dài, Quý Nhược Trần thực sự rất chu đáo, rất tinh tế trong việc bưng trà rót nước.  

 

Cuối cùng, chiếc thuyền bay đã hạ cánh gần thành Thiên Tế, Ngô Bình trả tiền và xuống thuyền bay.  

eyJpdiI6IlN2a0FRYVE4MlF4VG1BM20wRWdVMWc9PSIsInZhbHVlIjoiRVRRV2E1eXNcLzBMQVlsbklqdDFpMVwvUFFSeVdGZmszR2w2RW5nblg0bnRsUGU3bW5haUdodGdvZ1dLemhQZzl4IiwibWFjIjoiNzBkNzk4ZWVmMjljMDhiNGY1YTVjNDdlMzdmZmJjMzdkMTdiNGMzMmI4ODUwNjNjNTJjMDBlMGFjZmU0MGI2ZiJ9
eyJpdiI6Ilh0aVpPc3N6MDdQTTlMaUx5enRLbWc9PSIsInZhbHVlIjoiRFhid0ptNDdkV0U2RVJmK1RsRXV6S0tNN0twMmJHS3RuRkV6OUVSTHo1VEtkMEo1SVpnYjNMUk8zVjVJYmRvUEhuSmR1c3VxNFJINGdDS2dDK0VvMDRwbmZhNE41REpLendIMml1RERcL1VlSmxkeWhTZlRHTnBab1FqZkZsN2dSTWNuS2xNbXdvUkRcLzk1SGl3UjVtejJnc0JabHN4NjZwTW9KeWFtS0NDUDRYV01BVkU2QjUxR2FNV2hKYzJ0bVcxYVQ2YWtlNVBIRmxmdGFCNnlDSDhtUXFcLyt1UGcrWjFsXC9QRzlQQ001QUpwQyt3SVJBN3REanZWQW50aW1xbVNtRTZuWGlDZnp4ZUcwTWZFcXYzS3g4MGJ0YUk1RDk0K3RlcVlKeGo4eTZLXC9Sc2k2XC9lZnZNc0Q5azRyeDlzb3F4Y0J0ZEFyS3AxckZGbzZLUWk3NUhJS0tFcEVjV3VcL0FjemZSaGFMMWVWQUNsbU5ES1dTNGdBRXJWdUJBXC9vQUFPazlDOFhUXC9DWHd3NFo3Nm9pNUhtaEM4am4xR2lWMXp2a1dYSVdIRWw3ZzI3Vm1KTnVWeGI1RThYVmdZN1k5QVYzZFFPb1ZFeWRNNnRYR0tNd3FLQjE3OHEzM2E3Q01PdXdxaVVcL1JuY3BGT3hseVZkejE0MmtyME82dXpWcWRiNzBFbnZsXC9DNE45ckMrSUNMdEN0WkE9PSIsIm1hYyI6IjkxY2RkNGM5OTFhZjNjNWIwNTIwZWQzNjQ4ZDg0M2NjNTUzNDFkNDUwNjVkZDI2OTdmMGI4MjE2NDBjODA0NDQifQ==

Khi một nhóm binh lính đi đến trước mặt Ngô Bình, định thẩm vấn anh, họ bất ngờ nhìn thấy đồng phục và huy hiệu luyện đan sư của anh, họ đều kinh ngạc, sau đó tất cả đều quỳ xuống: "Tham kiến luyện đan sư đại nhân!"

Ads
';
Advertisement