Chương 102: Chè đậu xanh
Nghiêm Tương có một cái xẻng sắt nhỏ và một cái thùng sắt nhỏ. Trong trí nhớ đây là dụng cụ mà Nghiêm Lỗi tìm người làm riêng cho cậu bé.
Mặc dù chỉ là dụng cụ mini nhưng đúng là có thể dùng được.
Nó cũng rất hợp với Nghiêm Tương.
Ban đầu Nghiêm Tương ngồi xổm dưới tán ô, sau đó cậu bé đặt mông ngồi hẳn xuống. Cậu bé ngồi dưới bóng râm của cây dù, cầm xẻng đào rồi lại đào. Đất đào lên được thì cho vào thùng sắt, sau đó đổ vào góc sân.
Đứa trẻ hăng say làm việc không sợ mệt, Kiều Vi cười híp mắt nhìn cậu bé.
Chè đậu xanh ngâm trong thau nước giếng từ sáng đã lạnh. Kiều Vi lấy một bát bưng qua cho Nghiêm Tương.
Nghiêm Tương giơ hai tay dính đầy đất lên, tu ùng ục hết nửa bát: “Ngon quá!”
Chè đậu xanh có đường, vừa mát vừa ngọt, đúng là rất ngon. Tiếc là ở đây không có tủ lạnh, chè đậu xanh mát nhưng chưa đủ lạnh, bỏ thêm đá vào thì đúng là tuyệt vời cho ngày hè.
Kiều Vi hỏi Nghiêm Tương: “Con từng uống nước có ga chưa?”
Nghiêm Tương lắc đầu.
Kiều Vi thấy Nghiêm Tương thật đáng thương, ngay cả nước ngọt có ga cũng chưa từng uống. Nhưng cô nghĩ lại hôm qua trên chợ cũng chỉ thấy bán kem, không hề có nước ngọt, chắc do nơi này chỉ là thị trấn nhỏ.
Dù sao cũng chỉ là một thị trấn nhỏ, có lẽ vào thành phố thì sẽ bán nước ngọt.
“Mẹ ơi, nước ngọt có ga ngon không ạ?” Nghiêm Tương tò mò hỏi: “Sao nó lại tên là nước ngọt có ga? Do có ga trong nước sao? Có giống như cá nhỏ thổi bong bóng không?”
Kiều Vi bị chọc cười, đúng là một bé con thông minh.
“Nước ngọt có ga là một loại nước được cho khí carbon dioxide vào.” Cô nói với cậu bé: “Nước này cũng giống như nước bình thường thôi, nhưng khi con mở nắp ra thì nó sẽ sủi bọt lên, giống như có rất nhiều cá nhỏ thổi bong bóng cùng một lúc vậy.”
Nghiêm Tương tưởng tượng rồi bưng mặt: “Đáng sợ quá.”
Cậu bé quên tay mình còn dính đất, nên mặt lập tức lem luốc.
Kiều Vi cười ha ha: “Không đáng sợ đâu, đừng sợ.”
Nghiêm Tương tò mò: “Vậy khi uống nước ngọt thì trong miệng sẽ sủi bong bóng sao?”
“Có. Sẽ có những bọt khí nhỏ đọng trên đầu lưỡi của con.” Kiều Vi nói: “Cảm giác đó rất kì diệu, đợi con uống rồi con nhất định sẽ thích.”
Nếu mẹ đã khen như thế thì đó chắc chắn là đồ tốt. Cậu bé không khỏi mong chờ.
Kiều Vi mềm lòng: “Nếu sau này rảnh, bố mẹ sẽ dẫn con đến thành phố lớn, chắc chắn ở đó sẽ bán nước ngọt. Lúc ấy chúng ta sẽ uống thỏa thích.”
Nghiêm Tương vỗ tay: “Dạ!”
Tuy Nghiêm Tương còn nhỏ, nhưng là một đứa trẻ rất nghị lực, làm việc rất chăm chú.
Cậu bé ngồi dưới tán ô tập trung đào hố cát của mình.
Kiều Vi xử lí nguyên liệu nấu bữa tối xong, rửa tay rồi vào nhìn đồng hồ vai bò 555, mới đây mà đã ba rưỡi chiều rồi.
Cô gọi Nghiêm Tương đến rửa tay: “Đi thôi, chúng ta qua chỗ thợ may lấy đồ nào.”
“Vâng!”
Ba rưỡi trời vẫn còn nắng, Kiều Vi đưa mũ rơm cho Nghiêm Tương đội, còn cô thì che ô.
Mũ rơm của người lớn quá rộng so với Nghiêm Tương. Cậu bé còn cố tình lắc đầu, làm mũ lệch trái lệch phải, cười đùa suốt chặng đường.
Đến tiệm may, ba chiếc gối dựa đã được làm xong.
“Đúng rồi, ý của cháu đúng là như thế này.” Kiều Vi vui vẻ gấp lại bỏ vào giỏ.

Ads
';
Advertisement