Chương 121:
Mười mấy tuổi thi đỗ đại học không thể coi là em bé thiên tài, mà chỉ có thể coi là một thần đồng chân thật.
Em bé thiên tài bảy tuổi đã là hacker hàng đầu thế giới, tám tuổi đã nắm huyết mạch tài chính toàn cầu trong tay, chín tuổi đã cầm đạn hạt nhân chà tay.
Sáng thế chủ vung bút ban thuộc tính này cho Nghiêm Tương, nhưng lại không cho cậu bé môi trường, thời đại tốt để phát huy.
Bây giờ các kỳ thi trong trường học đã bị hủy bỏ.
Kiều Vi nghe Anh Tử kể, bậc tiểu học thi lên lớp bằng cách đọc thuộc lòng danh ngôn của các vĩ nhân.
Từ lớp hai lên lớp ba phải học thuộc năm câu, từ lớp ba lên lớp bốn phải học thuộc mười câu.
Cương Tử cũng nói ở trường có thông tin sau này sẽ tiếp tục cải cách, chỉ lên lớp buổi sáng, buổi chiều sẽ học thêm kiến thức về kỹ thuật và nông nghiệp.
Bọn họ ở thị trấn, không có điều kiện, không học nổi kỹ thuật nên có lẽ sẽ ra đồng học làm nông.
Trong niên đại đặc thù này, người xuyên không trở về như Kiều Vi cũng chẳng thể làm được gì.
Cô chỉ có thể xoa đầu Nghiêm Tương, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cậu bé: “Con ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta đi nhặt thêm đá, bố con nói chủ nhật cả nhà ta sẽ cùng nhau sửa đường.”
Đôi mắt của Nghiêm Tương không còn vẻ âm u không phù hợp với lứa tuổi nữa, mà là sự vui sướng trong sáng vốn có của một đứa trẻ: “Vâng!”
Kiều Vi lại xoa đầu cậu bé rồi mới ra ngoài.
Khi trở về căn phòng phía Tây, Nghiêm Lỗi vẫn đang đọc sách.
Anh đọc xong cuốn nào là xử lý luôn cuốn đó bằng cách ném vào bếp để nhóm lửa.
Thấy Kiều Vi đi vào, anh đánh dấu trang và gập cuốn sách lại: “Con ngủ rồi sao?”
Vừa rồi Kiều Vi nằm nghiêng trên giường dỗ Nghiêm Tương ngủ, chống cơ thể lên làm một bên vai đau nhức. Cô bóp vai nói: “Vẫn chưa ngủ say đâu, phải một lúc nữa.”
Nghiêm Lỗi đứng dậy nhường ghế cho cô, còn anh ngồi lên bàn đọc sách bóp vai cho vợ.
Hai vợ chồng trò chuyện, Kiều Vi nói: “Sư trưởng Phan trông rất giống người có học thức.”
Lời nói, phong cách của ông ấy rất nhã nhặn.
Nghiêm Lỗi nói: “Ông ấy vứt bút tòng quân mà.”
Kiều Vi nhìn anh.
Nghiêm Lỗi nói: “Em nhìn gì thế?”
Kiều Vi quay mặt đi: “Không có gì.”
Nghiêm Lỗi nghiến răng: “Không phải chỉ là một câu ‘Vứt bút tòng quân’ thôi sao.”
Kiều Vi phì cười: “Không ngờ anh cũng biết câu này.”
Nghiêm Lỗi tặc lưỡi: “Nói đến Sư trưởng Phan thì nhất định phải nhắc đến câu này, anh đã nghe thấy nó rất nhiều lần rồi, không biết không được.”
“Nhưng thành thật mà nói, dùng cụm từ bốn chữ này khi nói, cảm giác khác hẳn.” Anh thừa nhận.
Ngay cả anh cũng cảm thấy bản thân có học hơn khi thốt ra mấy chữ này.
“Đơn giản thôi.” Kiều Vi nói: “Khi anh học hãy ghi chép tích lũy vốn từ, thấy từ nào hay thì chép lại, qua một thời gian dài, vốn từ của anh sẽ tăng lên. Khi anh thường xuyên sử dụng, thì cách ăn nói bên ngoài cũng sẽ thay đổi rất nhiều.”
“Nhưng chúng cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Giá trị thực sự của anh vẫn là bản thân anh, chứ không phải những thứ này.” Cô mỉm cười nhìn anh.
Nghiêm Lỗi tăng lực bàn tay làm Kiều Vi kêu lên một tiếng rồi mắng: “Anh lấy oán trả ơn, em đang khen anh đấy.”
Nghiễm Lỗi: “Xì.”
Nhưng khóe miệng anh lại cong lên.
Đương nhiên Kiều Vi biết sau này Nghiêm Lỗi sẽ càng ngày càng giỏi.
Anh sẽ không ngừng hoàn thiện bản thân, trở thành một người lãnh đạo giỏi giang trong tương lai, có được uy quyền, nụ cười hòa nhã nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực giống Sư trưởng Phan.
Anh sẽ ngày càng tiến bộ, vì anh là nam chính.
Kiều Vi không nói chuyện Nghiêm Tương là một em bé thiên tài với anh.
Một người là nam chính, một người là em bé thiên tài, đó là thuộc tính và định nghĩa mà Sáng thế chủ ban cho hai người. Những khái niệm này đều đã vượt quá nhận thức của bọn họ.
Nhưng điều này không quan trọng.
Dù sao cô cũng đã đến thế giới này, nam chủ với em bé thiên tài gì chứ, bọn họ đều không biết làm toán.
Cô đã đến thế giới này, đây mới là thế giới thực.
Hai người họ hiện là chồng và con cô.
Trước khi ngủ, Kiều Vi ra ngoài đi vệ sinh, khi vào phòng còn tiện tay xếp lại đệm trên giường trúc.
Quay lại nằm xuống, tiếp tục trò chuyện với Nghiêm Lỗi: “Em thấy nhà Sư trưởng Phan cũng rất giản dị, anh nhìn nhà chúng ta xem, không có gì không hợp lý đâu nhỉ?”
Lợi ích của việc đến nhà cấp trên là giúp cô biết thêm về các vật dụng và cuộc sống thường ngày của một giai cấp nhất định ở thời điểm này.
Trong lòng cô cũng đã có tiêu chuẩn rồi.
Nghiêm Lỗi khó hiểu hỏi: “Nhà chúng ta có gì không hợp lý chứ?”
“Thì cái giường trúc của chúng ta này, cái ghế nằm này, mấy cái đệm của em nữa.”
Nghiêm Lỗi càng khó hiểu hơn: “Nhưng có gì không ổn chứ?”
Không phải đó đều là những món đồ thường thấy trong thị trấn sao? Dùng ở trấn thôi, nếu dùng ở thành phố sẽ bị người thành phố chê là quê mùa.
“Mấy cái đệm đó cũng không có vấn đề gì sao?” Kiều Vi hỏi tiếp.
“Làm sao chứ?” Nghiêm Lỗi nói: “Hôm nay lão Triệu còn hỏi có phải dạo này anh túng thiếu không.”
Kiều Vi: “?”
“Anh ấy nói sao làm đệm lưng lại không dùng vải cùng màu, có một cái khác màu. Trông rất kỳ cục.”
Kiều Vi phì cười: “Sau đó thì sao?”
“Anh bảo phối như vậy trông rất đẹp.” Nghiêm Lỗi nói: “Anh ấy còn hỏi, tại sao trong sân lại có giá giã gạo, làm chày giã rồi tại sao không làm cái cối đặt bên dưới?”
Kiều Vi thích thú hỏi: “Anh trả lời thế nào?”
“Anh nói là để em giặt quần áo, đỡ tốn sức. Anh ấy bảo em toàn nghĩ ra cách kỳ quái. Rồi anh ấy vẫn không kìm được nói cách đó thật ngớ ngẩn, cái chày đó trông không hề nhẹ, dùng để đập quần áo thì cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu công sức.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất