Anh cũng nên ngủ thôi.
Nhưng bỗng nhiên môi bị hôn nhẹ một cái.
Nghiêm Lỗi kinh ngạc mở mắt ra.
Kiều Vi lấy một ngón tay ngăn môi anh lại: “Suỵt…”
Cô nhỏ giọng: “Vất vả lắm con mới ngủ…”
Nghiêm Lỗi nháy mắt mấy cái, liếc nhìn con trai.
Kiều Vi mỉm cười, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve môi của người đàn ông.
Ngọn lửa ở sâu trong cơ thể như bị kích nổ.
Nghiêm Lỗi cắn ngón tay của cô, anh như sói đói, nhưng lại kiêng kị con trai nằm cạnh, không dám hành động quá trớn.
Trong bóng tối, Kiều Vi khẽ cười một tiếng, cúi người đè lên môi của anh.
Nghiêm Tương mơ màng, dường như bị âm thanh nào đó đánh thức.
Cậu bé xoay người, nỗ lực muốn mở mắt.
Một bàn tay to vô cùng quen thuộc che mắt cậu bé.
Một bàn tay nhỏ nhắn khác vỗ nhẹ cậu bé, dịu dàng ngâm nga khe khẽ.
Là âm thanh và giai điệu quen thuộc, Nghiêm Tương yên tĩnh lại, lần nữa đi vào giấc mơ đẹp.
Là con chuột làm loạn sao? Thật là kì lạ.
Nghiêm Tương ngủ rất say.
Rào rào, Nghiêm Lỗi lấy nước rửa mặt.
Lấy khăn mặt lau đi những giọt nước, ngẩng đầu lên nhìn, trên đỉnh tường viện được bao bọc bởi ánh sáng bình minh màu hồng.
Mặt trời ló mặt, nắng màu vàng nhạt.
Chủ nhật, cũng không cần đi làm, tinh thần tỉnh táo.
Dư vị đêm qua, hiện tại Nghiêm Lỗi cảm thấy hiểu được phần nào hôn quân cổ đại rồi.
Đàn ông tỉnh táo, thông minh như thế nào, có lẽ đều có một khoảnh khắc như vậy. Có một người phụ nữ như thế, anh có thể vì cô mà phá vỡ tất cả nguyên tắc, phá vỡ mọi nhận thức của bản thân.
Sẽ có một khoảnh khắc, khi anh nắm lấy eo của cô, cảm thấy giờ phút này dù chết cũng được.
Nghiêm Lỗi vỗ mặt, đến chỗ mái hiên tháo mũ quân đội xuống, nhìn về cửa sổ phía Đông.
Bên trong còn có một tầng ngăn cách, tất nhiên là anh không nhìn thấy gì.
Nghiêm Lỗi đi ra cửa.
Kiều Vi bị mùi thơm làm cho tỉnh dậy.
Cô quá mệt rồi.
Tuy hôm qua là cô chủ động trêu chọc Nghiêm Lỗi, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra với anh, anh làm quá mạnh bạo rồi.
Làm nhiều thế sẽ chết người đấy.
Cái gì mà thơm thế? Tuy Kiều Vi còn muốn ngủ, nhưng đói bụng nên vẫn tỉnh dậy.
Cô vẫn còn ngái ngủ, đi ra ngoài, thấy vẻ mặt uể oải của Nghiêm Tương.
“Mẹ.” Cậu bé buồn rầu nói: “Tác phẩm của chúng ta cháy mất rồi.”
Kiều Vi: “?”
Nghiêm Lỗi nghe thấy tiếng động, từ trong bếp đi ra, cười hỏi: “Là em nói với con là cái này có thể đốt sao? Mấy cái đồ bằng bùn của hai người ấy.”
Kiều Vi bừng tỉnh: “Đốt cái này?”
Buổi chiều thứ Tư, trời mưa, cô và Nghiêm Tương chơi bùn, nhào nặn cái gì đấy. Cô thuận miệng nói cho Nghiêm Tương biết làm sao để tạo ra đồ gốm.
Nghiêm Tương bày tỏ cũng muốn nung những “tác phẩm” này thành đồ gốm. Kiểu Vi nói chờ vài ngày cho khô rồi mới nung được.
Nghiêm Tương vẫn luôn chờ đến ngày hôm nay, cảm thấy khô được rồi. Kiểu Vi chưa dậy, Nghiêm Lỗi đang nhóm lửa, Nghiêm Tương xin bố giúp cậu bé cho tác phẩm vào trong bếp để nung.
Kết quả không cần nung lâu, Kiều Vi chưa dậy, tất cả đã nứt ra rồi.
Kiều Vi đã hiểu, cười rộ lên.
“Nứt ra cũng không sao.” Cô nói: “Tương Tương đang học quá trình nung đồ gốm thôi mà.”
“Tại sao lại nứt? Bởi vì chúng ta chỉ làm chơi, không phải là đang chế tạo đồ gốm thật.”
“Làm đồ gốm không dùng đất giống như chúng ta, cũng không phải như chúng ta lấy bùn trong viện để làm. Đồ gốm thật cần dùng đất sét có độ dẻo tốt, còn phải nhào nặn như nhào mì nữa. Nhào nặn càng tỉ mỉ thì khi nung càng không dễ nứt.”
Nghiêm Tương thở dài: “Hóa ra là như vậy.”
Kiều Vi cười, xoa đầu cậu bé: “Chúng ta chỉ nghịch chơi thôi, không sao hết, cũng là học thêm kiến thức mới. Ừ, vậy cái gì mà thơm thế?
Đầu cô chưa chải, rối bù, cái mũi hít hít trong không khí, giống như động vật nhỏ tìm thức ăn.
Nghiêm Lỗi nở nụ cười: Gà hầm cách thủy.”
Kiều Vi vừa mừng vừa sợ: “Anh mua gà sao?”
“Anh mua.” Nghiêm Lỗi cảm thấy hơi lạ: “Sao bình thường không thấy em mua?”
“Giết gà ra nhiều máu quá, em không muốn mua.” Kiều Vi nói.
Không phải là cô giả nhân giả nghĩa, chỉ là Kiều Vi có thể nhìn động vật, ăn động vật, nhưng cô không muốn mọi người giết nó trước mặt mình.
Được rồi, cũng có thể coi là giả nhân giả nghĩa cũng được!
Tóm lại là buổi sáng trên đường đi chợ, cô định mua gà sống, Kiều Vi đến hỏi thì người bán nói, hiện tại mua thì sẽ giết thịt luôn.
Mỗi lần Kiều Vi muốn mua, thấy con gà vẫn còn sống khỏe, lập tức rút lui.
Hầy.
Nghiêm Lỗi cười lắc đầu: “Làm sao giết gà mà không có máu được. Em ngại bẩn thì lúc làm thịt em tránh xa ra một chút là được.
Quá thơm rồi, Kiều Vi hỏi: “Bây giờ có thể ăn được chưa?”
“Vẫn còn sớm.” Nghiêm Lỗi nói: “Anh định để buổi trưa ăn, hầm nhỏ lửa để đến trưa cho em ăn. Em rửa mặt rồi ra ăn sáng đi.”
Kiều Vi ra giếng rửa mặt.
Nghiêm Tương chạy ra cầm gáo nước múc nước cho cô rửa mặt. Mẹ thích rửa mặt dưới nước chảy, không thích dùng chậu rửa mặt.
Nước ngầm mát mẻ ào ào vỗ vào mặt cô, tinh thần Kiều Vi cũng trở nên phấn chấn hơn.
Gà hầm trong nồi trên bếp củi.
Nghiêm Lỗi tốn một buổi sáng, cuối cùng đọc xong quyển “Sổ tay hướng dẫn làm nông” kia.
Anh đã đọc đi đọc lại mấy ngày.
Giống như rất thích, dòng máu Trung Hoa trong xương cốt thật mạnh.
“Có lẽ nên mua nhiều thêm mấy cuốn sách như vậy.” Anh nói: “Đất nước chúng ta là nước nông nghiệp, không thể quên nguồn gốc.”
Anh còn định giữ quyển sách này lại về sau cho Nghiêm Tương xem, nhưng ngày trước nguyên chủ chán ghét nông thôn để lại ấn tượng quá sâu, anh nói đến đó là dừng lại, nuốt mấy lời “Lưu lại cho Nghiêm Tương” về.
Anh không biết Nghiêm Tương đã đọc.
Nghiêm Tương đang đọc quyển “Kỹ thuật chăn nuôi lợn”.
Kiều Vi không cho Nghiêm Tương đọc những quyển sách như vậy khi Nghiêm Lỗi ở nhà.
Cục cưng thiên tài, nam chính, nguyên nữ chính, nữ phụ bia đỡ đạn, vai phụ… Tất cả những thứ này đều là khái niệm vượt tiêu chuẩn. Kiều Vi không định để Nghiêm Lỗi biết.
Cô và Nghiêm Lỗi thương lượng chuyện tường bao của ngôi nhà.
“Đất sét vàng?” Nghiêm Lỗi hơi kinh ngạc.
“Chính là loại đất chuyển sang màu vàng nhạt sau khi khô ấy, anh phải biết chứ.” Kiều Vi nói.
Đương nhiên Nghiêm Lỗi biết: “Em định làm nhà gạch mộc?”

Ads
';
Advertisement