“Vẫn sẽ có, đất nước chúng ta có quá nhiều nước láng giềng, có rất nhiều trận chiến lớn nhỏ phải đánh. Nhưng đừng sợ, chúng ta sẽ ngày càng hùng mạnh, sẽ chế tạo thêm nhiều súng và pháo. Chân lý chỉ nằm trong tầm bắn của đại bác.”
Ánh mắt Nghiêm Tương sáng lên.
“Mẹ ơi, sau này con lớn lên, con sẽ đi chế tạo súng và pháo, để đất nước trở nên hùng mạnh hơn, không một nước ngoài nào dám đến đánh chúng ta!”
Kiều Vi cười cong mắt: “Được thôi, vậy con mau lớn lên đi.”
Cô hôn lên trán đứa trẻ, dỗ dành cậu bé ngủ.
Trở về phòng ngủ, Kiều Vi kể với Nghiêm Lỗi chuyện đạp xe buổi sáng: “… Ánh nắng đẹp lắm, gió nhẹ thổi trên mặt, hai bên đường toàn là cây dương.”
“Anh biết hiệu ứng Tyndall không?”
“… Sau đó ánh sáng có hình dạng.”
“Ưm ư!”
Miệng bị chặn lại, không thể nói được nữa.
Sau khi ân ái xong, cô nhắm mắt nằm trên ngực anh. Nghiêm Lỗi hỏi: “Em thích xe đạp đến vậy sao?”
Ở một thế giới khác, đó là thứ bày đầy trên phố, quét mã là có thể đi được.
Ở đây, mọi thứ đều khác rồi.
Kiều Vi lười biếng nói: “Không phải thích xe đạp, mà là thích buổi sáng trời đẹp, đạp xe trên con đường trấn.”
Còn có cả làn gió buổi sáng thổi trên mặt.
Nghiêm Lỗi nghĩ, vậy chẳng phải là thích xe đạp sao? Cho dù không thích bản thân chiếc xe đạp, thì cũng phải có xe đạp mới có thể có cảm giác này.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Biết rồi…”
Kiều Vi ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.
Thứ bảy, Kiều Vi mở đài, ra ngoài nhìn thì không thấy Nghiêm Tương đâu.
“Nghiêm Tương đâu?”
“Mạn Mạn dẫn nó đi xem in tờ rơi rồi.
“Á, cái giấy nến đó hả? Tôi cũng chưa từng thấy. Sao hai người đó không đợi tôi đi cùng chứ!”
Mọi người cười ngặt nghẽo.
Hồ Tuệ giễu cợt cô: “Cô lớn từng này rồi, còn là mẹ một con rồi đấy.”
“Mẹ một con thì cũng biết tò mò chứ.”
Trong phòng làm việc, tiếng cười không dứt. Kiều Vi thì chờ đến khi phát sóng kết thúc, nhanh chóng tắt máy, đi đến ban tuyên truyền để xem náo nhiệt.
Kết quả khi đến nơi, cô thấy mọi người đang vây quanh Nghiêm Tương.
Cậu bé Nghiêm Tương đứng trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc cầm con lăn lăn mực. Lăn một lần, in một tờ, lăn một lần, in một tờ.
Không cẩn thận, trên mặt cậu bé còn dính một vệt mực đen.
“Nghiêm Tương, con đang làm gì vậy?” Kiều Vi vui mừng.
Nghiêm Tương giơ con lăn mực lên: “Con đang in ấn.”
Mọi người đều cười: “Nó muốn làm thì cứ để nó làm.”
“Nghiêm Tương đến thì tốt quá, các chú các cô đỡ phải làm rồi.”
“Làm tốt lắm!”
“Cố lên!”
Kiều Vi bế Nghiêm Tương xuống khỏi ghế, nghiêm túc nói: “Không phải đã nói rồi sao, không được làm phiền các cô chú.”
Nghiêm Tương biện minh: “Con không làm phiền, con đang giúp mà.”
“Cái này phải in rất nhiều tờ, trẻ con làm chậm lắm, hay là để người lớn giúp nhé.”
Người mẹ vô lương tâm nói lời chính nghĩa, không chút xấu hổ cướp lấy con lăn từ tay đứa trẻ: “Để mẹ làm.”
Nghiêm Tương: “…”
Lục Mạn Mạn cười ngặt nghẽo: “Vi Vi, chị chưa từng chơi cái này à?”
Kiều Vi nói: “Chị còn chưa từng thấy.”
Cô đã hiểu nguyên lý của thứ này. Giấy nến là giấy có phủ một lớp sáp dày. Có thể dùng dây thép hoặc “bút” chuyên dụng để viết hoặc khắc chữ lên đó.
Sau đó dán vào hộp dụng cụ chuyên dụng. Nắp hộp dán giấy nến, trong hộp đựng giấy trắng. Quét mực vào nét chữ, rồi đậy nắp hộp lại, ép một cái là trên giấy sẽ in ra nội dung đã khắc trên giấy nến.
Mở nắp hộp, lấy tờ đã in ra để sang một bên. Sau đó in tiếp tờ khác.
Giải tỏa căng thẳng lắm.
Dù sao thì Kiều Vi cũng chơi rất vui.
Nghiêm Tương tha thiết nhìn: “Mẹ ơi, con cũng…”
“In thêm hai tờ nữa, in thêm hai tờ nữa là cho con.”
“Đã in thêm mấy cái hai tờ rồi.”
Những người trong ban tuyên truyền cười ngặt nghẽo.
Thời đại này không có máy in, các ấn phẩm dùng trong nội bộ hàng ngày đều được in bằng giấy nến. Những người trong ban tuyên truyền đảm nhiệm trách nhiệm này, họ in những thứ này đến phát ngán.
Vậy mà lại có người giành nhau để in.
Để Nghiêm Tương chơi thêm một lúc nữa, rồi trả lại dụng cụ cho những người trong ban tuyên truyền.
Kiều Vi: “Không làm phiền mọi người nữa.”
Dù sao thì họ cũng là người mới, hiệu suất kém xa những người trong ban tuyên truyền là người quen việc.
Đồng nghiệp ban tuyên truyền: À không, thực ra…
Kiều Vi và Lục Mạn Mạn lấy một vài ấn phẩm. Đây là kế hoạch cụ thể về hoạt động diệt muỗi do cấp trên ban hành. Họ phải mang về để bắt đầu phát thanh tuyên truyền.
Hai người cùng nhau dắt Nghiêm Tương về trạm phát thanh.
Những người trong ban tuyên truyền đành phải miễn cưỡng tự in tiếp.
“Phải nói là, con trai của Kiều Vi đáng yêu thật. Hiểu chuyện thế.”
“Tôi nghe nói, chỉ có đứa này là con ruột, năm đứa trước đều là do người trước kia mang đến.”
“Ồ ồ, thật sao?”
Hôm nay là thứ bảy, là ngày cuối cùng Kiều Vi trực. Ngày mai là chủ nhật, lại đến lượt Lục Mạn Mạn.
Chủ nhật, đội thợ xây đã đặt hẹn đi xe ngựa đến.
Kéo đến hai xe ngựa đất vàng và bảy tám người đàn ông.
Kiều Vi thì thầm hỏi: “Có cần lo cơm không?”
Nghiêm Lỗi nói: “Không cần, đã bàn họ tự lo bữa trưa.”
Kiều Vi đến trao đổi với những người thợ xây. Những người thợ xây hiểu ý cô: “Là che lại, để trông giống nhà đất đúng không?”
Trong lòng những người đàn ông không khỏi thấy người phụ nữ này… hơi lắm chuyện.
Đúng là bức tường đó trông có hơi xấu xí, nhưng cũng không phải không ở được. Còn muốn tốn tiền trát bùn để che lại.
Quan trọng là, họ thấy, trát bùn vàng còn không bằng để như thế này. Mặc dù tường trông có vẻ tồi tàn, nhưng nhà đá vẫn cao cấp hơn nhà đất.
Không có gì che giấu, suy nghĩ trong lòng không khỏi hiện ra trên mặt.
Kiều Vi nhìn ra.
Cô nói: “Chủ yếu là để giữ ấm. Nhà đá quá lạnh, không chịu được. Trát thêm một lớp bùn vàng bên ngoài, có tác dụng giữ ấm.”
Cách nói này dễ chấp nhận hơn nhiều.
Những người thợ xây thấy cô nói chuyện giống người thành phố, Nghiêm Lỗi cũng không hề giống người xuất thân từ nông thôn, tưởng họ không hiểu, còn cố ý nói với họ: “Chắc chắn là ống khói của bếp lò chưa thông sạch. Trước khi vào đông nhất định phải nạo sạch, đến mùa đông đốt mới ấm.”
“Được, đến lúc đó nhất định sẽ dọn sạch.” Kiều Vi đáp.

Ads
';
Advertisement