Thời gian nghỉ ngơi của hội nghị.
Đây là thời đại gian khổ, không chú trọng uống trà nghỉ ngơi gì. Mọi người chỉ ra sân hút thuốc thư giãn.
Kiều Vi nhìn thị trưởng Tạ và Chủ nhiệm chia ra trò chuyện với người khác, cô định tìm nơi yên tĩnh thư giãn, mùi thuốc chỗ đàn ông tụ tập thật sự quá nặng, khiến cô ngạt thở.
Nào ngờ Bí thư Cao lại gọi cô: “Kiều Vi, cô đến đây.”
Theo lời này của Bí thư Cao, rất nhiều người đều đưa mắt nhìn Kiều Vi.
Trong phòng họp đã sớm nhìn thấy cô gái mặc áo sơ mi trắng này. Cũng có người âm thầm hỏi thăm, chỉ biết là người của trấn Hạ Hà Khẩu.
Trấn Hạ Hà Khẩu có một cán bộ trẻ tuổi xinh đẹp vậy từ khi nào?
Kiều Vi trầm ổn đi qua: “Bí thư?”
Bí thư Cao rất thích vẻ mạnh mẽ, ung dung, có cảm giác thong dong này của Kiều Vi. Người thong dong luôn khiến cho người ta cảm thấy có thể dựa vào.
“Đây là Kiều Vi, là người viết bài mới vào của Ủy ban thị trấn chúng tôi.” Bí thư Cao giới thiệu cô với một người đàn ông trung niên: “Tuy rằng đồng chí Kiều Vi trẻ tuổi, nhưng công tác tích cực tiến tới, thành tích vô cùng xuất sắc.”
“Kiều Vi, đây là Bí thư Mạnh của huyện chúng ta.”
Kiều Vi bừng tỉnh, hóa ra là Bí thư Huyện ủy. Người đứng đầu huyện Vĩnh Minh.
“Chào Bí thư Mạnh.” Cô lễ phép chào hỏi lãnh đạo.
Bí thư Mạnh chìa tay: “Kiều Vi đúng không, tôi đã đọc bản thảo cô viết, thật sự không tệ. Chúng tôi đưa vào trong thành phố tham gia bình chọn, quả nhiên đoạt giải.”
Kiều Vi bắt tay ông ta, cảm thấy tay ông ta rất có lực.
Giống như phát hiện ra, Bí thư Mạnh buông tay, cười nói: “Nghe nói cô là người nhà quân nhân, thật hiếm thấy.”
Bí thư Cao cười nói: “Bí thư Mạnh cũng xuất thân quân đội.”
Lúc này không giống với đời sau, quân nhân chuyển nghề có cơ hội tự lựa chọn nghề nghiệp. Lúc này quân nhân chuyển nghề, lựa chọn tốt nhất không hề nghi ngờ chính là vào chính phủ để theo đuổi sự nghiệp.
Kiều Vi cười nói: “Vị trí quan trọng để người xuất thân quân đội trấn giữ, trong lòng quần chúng mới kiên định.”
Một câu nói tâng bốc hai Bí thư.
Vẻ thưởng thức lóe lên trong mắt Bí thư Mạnh.
Bí thư Cao lại nói với Bí thư Mạnh: “Chồng của Kiều Vi chính là Nghiêm Lỗi. Nghiêm Lỗi dẫn theo chưa đến hai trăm người, đột phá hỏa tuyến, hạ liên tiếp hai trận địa của kẻ địch.”
Phen này Bí thư Mạnh thật sự kinh ngạc: “Là cậu ấy?”
“Hóa ra đoàn trưởng Nghiêm là chồng của cô.” Bí thư Mạnh cười nói: “Tôi từng nói chuyện với cậu ấy.”
Ông ta lý giải vẻ thong dong của Kiều Vi thành vì cô có một người chồng là đoàn trưởng. Quân đội chuyển sang làm chính trị, cấp đoàn tương ứng với cấp khu. Cấp bậc của Nghiêm Lỗi cao hơn Bí thư Cao, cùng cấp với Bí thư Mạnh.
Kiều Vi làm nhân viên văn phòng ở kiếp trước, có khả năng ứng phó sự cố. Nhưng là người của thành phố lớn tuyến một, trong lòng thật sự không kính sợ gì những cán bộ của trấn, của huyện này. Ít nhất không sợ.
Nên càng thong dong hơn người khác.
Nhưng không “Sợ” này, Bí thư Mạnh có thể cảm nhận được.
Nếu như cô là người nhà của một sĩ quan quân đội có cấp bậc giống ông ta, vậy hợp lý.
Bí thư Mạnh khen ngợi Nghiêm Lỗi: “Cậu ấy rất giỏi. Khi chúng ta còn trẻ cũng không thể so được với cậu ấy.”
“Ngài quá khen.” Kiều Vi cười nói: “Anh ấy nói với tôi, chỉ vì đuổi kịp ngài thôi. Đổi lại là người khác, để Bí thư Cao hoặc ngài gặp phải tình huống đó, sẽ càng mạnh hơn anh ấy.”
Bọn họ còn định tiếp tục trò chuyện, trưởng trấn của trấn Thanh Sơn đã dẫn một người đàn ông khá trẻ đi đến.
Tất nhiên Bí thư Mạnh cũng phải trò chuyện với anh ta.
“Tiểu Tiền còn chưa gặp đồng chí Kiều Vi nhỉ.” Bí thư Mạnh nói: “Hai người đều là người viết bài, nào, làm quen đi.”
Hóa ra người được trưởng trấn của trấn Thanh Sơn mang đến là cán bộ tuyên truyền của Ban Tuyên truyền trấn Thanh Sơn.
Người ta mới là cán bộ tuyên truyền chân chính. Lần này vốn do cán bộ tuyên truyền đến dự thính. Nhưng trong huyện lại chỉ đích danh Kiều Vi.
Kiều Vi chỉ là phát thanh viên.
Mọi người chào hỏi, trò chuyện với nhau. Kiều Vi mơ hồ cảm thấy cán bộ Tiền của trấn Thanh Sơn này dường như có thù địch với cô.
Chợt nhớ ra, lần này cô giành được khen thưởng hạng nhất, giải nhì chính là trấn Thanh Sơn. Bởi vì lúc trước chưa từng đến trấn Thanh Sơn, cũng không có người quen ở đó, do đó không quá quan tâm.
Sau khi nhớ ra thì đã hiểu.
Bí thư Mạnh một tay cầm cổ tay kia, đặt ở trên bụng, dáng đứng lãnh đạo thật tiêu chuẩn: “Người viết bài như hai người, lần này phải viết tốt. Sự kiện lớn nhất của bốn quý năm nay chính là sát nhập huyện trấn.”
Kiều Vi và cán bộ Tiền đều đáp lời.
Hội nghị mở cả một ngày.
Nhìn thời gian đều biết đã qua thời gian tan việc buổi chiều của Ủy ban thị trấn. Nghiêm Tương còn đang ở trạm phát thanh.
Kiều Vi bất đắc dĩ gọi cú điện thoại cho Ủy ban thị trấn, nói thẳng với nhân viên trực điện thoại. Phòng trực điện thoại và phòng phát thanh cạnh nhau, nhân viên trực điện thoại vừa bước ra cửa, hắng giọng gọi Hồ Tuệ.
Hồ Tuệ tới nghe điện thoại, Kiều Vi nhờ Hồ Tuệ tan tầm đưa Nghiêm Tương qua bên chỗ chị Dương trước.
Khi đạp xe trở lại thị trấn, sắc trời đều tối, Ủy ban thị trấn cũng tan việc.
Bí thư Cao lên tiếng: “Đạp xe về nhà trước đi. Ngày mai trả lại.”
Vừa vặn, Kiều Vi còn lo cho Nghiêm Tương, nên đạp xe đến nhà họ Triệu.
Đến ngã tư bị lũ trẻ con nhìn thấy, đuổi theo.
Vào lúc này huyện và thành phố Lâm đều có thể nhìn thấy một ít xe đạp, nhưng dù sao thị trấn còn nhỏ, đạp xe đạp coi như là chuyện lạ.
Kiều Vi đến nhà họ Triệu đón Nghiêm Tương. Chị Dương thấy cũng thích: “Đây là xe đạp kiểu nữ à.”
Mắt chị Dương sáng lên, không khác gì lũ trẻ con chạy theo xe đạp ở bên ngoài.
Kiều Vi nói: “Chị đạp thử.”
Chị Dương vội vàng xua tay: “Tôi không đi được, tôi không đi được.”
“Không sao, tôi dạy chị.”
Đạp xe là chuyện đơn giản bao nhiêu. Trừ bỏ người không giữ được cân bằng ra, gần như không có ai không học được.
Thân thể chị Dương mạnh mẽ cường tráng lại rất linh hoạt, nhanh chóng học được.
Chị ta đạp vài vòng mới xuống, còn líu lưỡi: “Cảm giác giống như bay. Vèo vèo.”
Chị ta trả xe lại cho Kiều Vi, thuận miệng tám chuyện: “Phát thanh viên Lục của trạm phát thanh kia, tìm đối tượng còn rất kén chọn.”
Kiều Vi: “Hả?”
“Người nhà họ Phương giới thiệu cho cô ấy vài người, cô ấy đều không nhìn trúng.”
Kiều Vi: “… Người nhà họ Phương là ai?”
Chị Dương ngẫm nghĩ: “Hình như người này họ Hồ? Người đưa Tương Tương về đây.”
À, Hồ Tuệ!
“Chị ấy giới thiệu đối tượng cho Lục Mạn à?” Kiều Vi cũng buôn chuyện.
“Đều tìm người trong quân, giới thiệu hai ba người rồi. Phát thanh viên Lục đều không nhìn trúng.” Chị Dương cười không ngừng: “Hôm nay người nhà họ Phương còn hỏi tôi, còn có chàng trai nào có vẻ đứng đắn không, tìm người giống như Nghiêm….Nói phát thanh viên không cần cấp bậc, chỉ để ý có đẹp mắt hay không. Cô bé này.”

Ads
';
Advertisement