Kiều Vi ngoài ý muốn rời khỏi trấn nhỏ, thoát khỏi sân khấu chính, bắt đầu đối mặt với những chuyện không có trong nguyên tác .
Cần phải loại bỏ suy nghĩ “Tôi cao hơn một bậc so với người của thế giới này .”
Khi một đứa trẻ nói dối, người lớn có thể thấy rõ ràng. Tương tự, khi cấp dưới tỏ ra thông minh thì lãnh đạo cũng thấy rất rõ ràng.
Sở dĩ họ làm lãnh đạo, đương nhiên có chỗ hơn người. Cấp càng cao, chỉ số kép càng cao, kinh nghiệm cuộc sống và làm việc càng phong phú, con mắt nhìn đời cũng tinh tường hơn hẳn.
Cố tình đón ý nói hùa, cấp trên không phải người ngu. Nếu khiến họ không thích, để lại ấn tượng xấu thì sẽ không dễ dàng trở mình.
Mặc dù Kiều Vi là người trưởng thành trong xã hội, nhưng sự hiểu biết về chốn quan trường vô cùng ít.
Tuy nhiên, điều đó lại phù hợp với thân phận của cô. Sự khôn khéo giống như tính cách trời sinh của cô, còn hiểu biết thì dựa vào kinh nghiệm. Chẳng qua cô chỉ là một phát thanh viên trẻ tuổi ở trấn nhỏ mà thôi.
Bí thư Mạnh nhắc nhở cô, cô lập tức hiểu rõ và học hỏi, bí thư Mạnh gật đầu.
Kiều Vi xác nhận cùng bí thư: “Việc này khi nào ngài cần?”
Bí thư Mạnh nhớ ngày đầu họp cô đã hiểu rõ mọi việc, sáng hôm sau đã đưa bản thảo tới, nghe nói là thức đêm viết.
Người trẻ bây giờ quả thật liều mạng.
Thực sự liều mạng, từ trấn trên liều mạng đến nơi này.
Bí thư Mạnh cho cô thời gian hai ngày: “Thứ hai tuần sau gửi cho tôi.”
Hôm nay là thứ bảy, hết tuần này sẽ hết hạn.
Thời gian như vậy đã rất dư dả rồi. Kiều Vi trả lời: “Được.”
Tuy chưa chín chắn nhưng lại có chí cầu tiến.
Kiều Vi vừa từ trong phòng của bí thư đi ra, bí thư Hoàng đã cười hỏi: “Thích nghi được chưa?”
“Vẫn ổn.” Kiều Vi trả lời.
“Bí thư sắp xếp nhiệm vụ cho cô rồi sao?”
“Ừm, viết bản thảo.”
“Cố gắng viết thật tốt.” Bí thư Hoàng động viên cô.
Bí thư Hoàng gặp ai cũng vui vẻ, lại nói chuyện tử tế nên Kiều Vi có ấn tượng rất tốt với anh ta.
Trên đường trở về, trong đầu cô đã suy nghĩ vài điều. Chuyện đầu tiên khi trở lại phòng là báo cáo với trưởng ban Chu: “Bí thư sắp xếp nhiệm vụ cho tôi, viết bản thảo về Quốc khánh.”
Trưởng ban Chu ôn hoà đứng lên: “Cố gắng viết thật tốt.”
Kiều Vi nói: “Tôi muốn xem các bản thảo trước kia để tham khảo thêm.”
Quả thật là một người làm việc cẩn thận, không phải là người thích khoe khoang, làm bừa như ông ta nghĩ. Ấn tượng của trưởng ban Chu đối với cô đã thay đổi, chỉ chỗ cho cô: “Hộc tủ thứ ba.”
Tài liệu được sưu tầm ở phòng tuyên truyền không ít. Trong ngăn kéo thứ ba có một văn kiện, mở ra thì tất cả đều là tài liệu về chủ đề Quốc khánh năm ngoái của huyện và có cả những huyện, thành phố khác. Những tài liệu này đều được sưu tầm, sắp xếp lại rất tốt.
Trong thời đại này thì phải dựa vào những thứ như vậy.
Lật mấy trang, cô vừa học tập vừa tóm tắt lại những ý chính để viết vào giấy.
Đột nhiên có một người đi qua, đập xuống bàn cô một chồng giấy tờ: “Cô mau đóng cái này thành sách đi.”
Kiều Vi đảo mắt, thấy được ít nhất có một người đang uống trà, một người thì đọc báo, không phải không có người rảnh rỗi để làm việc.
Cô nói: “Tôi không làm được, lãnh đạo vừa mới giao nhiệm vụ cho tôi, tôi phải viết bản thảo, đang tra tài liệu.”
Người kia khó chịu: “Vậy cũng không thể không làm việc khác được. Người mượn tạm chính là để làm những việc như này.”
Vậy là đến làm trâu ngựa a! Coi như trâu ngựa cũng không thể làm nhiều việc cùng một lúc được, cũng không phải Na Tra.
Kiều Vi hỏi: “Cô tên là gì?”
Người kia sửng sốt một chút: “Hả?”
Kiều Vi đứng lên: “Tôi phải nói chuyện với bí thư Hoàng rồi, phòng bên này sắp xếp công việc khác cho tôi, việc mà bí thư Mạnh giao cho chỉ có thể gác qua một bên. Nếu bí thư Hoàng muốn hỏi tôi là người nào sắp xếp thì tôi phải báo cáo, bằng không bí thư Hoàng còn tưởng rằng tôi là một nhân viên mượn tạm nên lười biếng.”
Người kia há miệng, cuối cùng tức giận nói: “Được rồi, cô cứ làm việc của mình đi.”
Một chồng giấy tờ ôm tới như nào thì ôm đi như vậy.
Kiều Vi ngồi xuống, cúi đầu tiếp tục viết bản thảo.
Từ khóe mắt có thể cảm nhận được những người khác ở trong phòng nháy mắt với nhau.
Còn có người khó hiểu: “Hiện tại khó sai khiến người mượn tạm như vậy sao?”
Kiều Vi cong cong khoé miệng, không phản ứng gì. Tiểu quỷ khó dây dưa, cùng tiểu quỷ dây dưa chỉ lãng phí thời gian. Chỉ cần từ chối là được.
Nhất là đối với bài kiểm tra mức độ nghe lời này, không nên nói lý lẽ, chỉ có thể chống đối hoặc nghe theo.
Có điều, cô nghĩ thầm: lợi dụng thư ký Hoàng thật tốt.
Cấp bậc của cô thấp, nếu như mang bí thư Mạnh ra để ra oai thì nghe rất viển vông. Tuy rằng công việc này thật sự là do bí thư Mạnh sắp xếp.
Nhưng vừa mang bí thư Mạnh ra thì trong nháy mắt cảm giác được không khí xung quanh thay đổi, cảm giác áp bức vô cùng chân thật đã tới rồi.
Người khác đã thất bại trong bài kiểm tra mức độ nghe lời dành cho cô, lợi ích là khiến người thăm dò kinh ngạc, lại khiến cho mọi người hiểu rõ tuy cô là người mượn tạm nhưng không phải quả hồng mềm, về sau nếu ai còn kiếm chuyện với cô đó là tự rước lấy nhục.
Chỗ xấu là những người trong phòng không để ý tới cô.
Đến giờ cơm trưa, những người trong phòng cùng nhau đi ra. Ngày hôm qua như vậy còn có thể nói là không quen nhưng hôm nay vẫn thế thì là cố ý rồi.
Nhưng Kiều Vi đã đợi một ngày nên không cần trưởng ban Chu kêu cô, đến thời gian cô đã từ ngăn kéo lấy ra một cái hộp cơm, nhanh chóng đi đến căn tin.
Cơm là người, cơm là linh hồn.
Điều thú vị là, rõ ràng những người khác cùng nhau cô lập cô. Cô không quan tâm, thậm chí không tức giận nhưng những người cô lập cô lại tức giận.
“Cô ta bị sao vậy!”
“Đừng để ý tới cô ta, để xem cô ta chịu được mấy ngày.”
Sau khi Kiều Vi ăn cơm xong, cô rửa sạch hộp cơm, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn thời gian nên đi ra khỏi phòng làm việc.
Ai nhìn ra được cô đang bị ức hiếp chứ, không hề.
Có phương tiện di chuyển là xe đạp thực sự rất tiện lợi. Kiều Vi đạp xe đến cửa hàng bách hoá.
Cửa hàng bách hoá cách trụ sở nhà nước của huyện không xa, nhưng nếu đi bộ sẽ tốn kha khá thời gian. Có xe đạp thì thuận tiện hơn nhiều.
Cô mua một túi bánh đào.
Thời kì này, bánh đào là đồ tốt, dù tự mình ăn hay tặng người khác đều tốt.
Cô đạp xe trở về như một cơn gió. Mang theo túi bánh đào đi vào nhà trẻ.
“Cô giáo Hạ, cô giáo Hạ.” Cách một cái lan can, cô nhỏ giọng gọi.
“Mẹ của Nghiêm Tương đấy à.” Không biết chuyện gì xảy ra mà cô giáo Hạ lại cười chân thành với cô.
Hôm qua các giáo viên biết cha mẹ của Nghiêm Tương là cán bộ nên mọi người đều tươi cười đối với cô, có điều nụ cười của cô giáo Hạ hôm nay tự nhiên và chân thành hơn thường ngày.
Chị ta đi qua nói với cô: “Bọn trẻ đều ngủ rồi.”
“Không phải, tôi tới đây không phải nhìn đứa trẻ.” Kiều Vi kín đáo đưa túi bánh đào cho cô giáo Hạ: “Tôi có mua một ít bánh đào. Các thầy cô đã cực khổ rồi, tranh thủ bọn trẻ ngủ mà nghỉ ngơi một chút đi, uống miếng trà, ăn miếng bánh đào, thả lỏng một chút.”
“Ai da, chuyện này không tốt lắm, khiến cô tốn kém rồi.” Cô giáo Hạ khách sáo đẩy lại.
Kiều Vi cười tủm tỉm: “Đừng khách sáo, Nghiêm Tương yêu mến cô. Nhanh cầm đi, tôi phải trở về làm việc rồi. Nếu tôi về trễ sẽ bị lãnh đạo quở trách.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất