Dù sao cũng là người thành phố, ông lão thầm nghĩ.
Ông chợt nhớ về những thành phố lớn, muôn màu muôn vẻ, phồn hoa tráng lệ.
Kiều Vi giải thích: “Ông nhìn chiếc ghế nhỏ trên xe đạp dựng ngoài kia đi, ghế cứng quá nên nếu ngồi lên mông sẽ ê lắm, cháu muốn làm cái đệm, còn cái này là để lót chỗ tựa lưng. Tất cả đều cần may thêm dây lưng, cháu sẽ dùng dây lưng để cố định nó lên ghế.”
“Có thể làm trong hôm nay không? Mai cháu cần dùng.”
“Một cái đệm thôi mà cần gấp vậy à…” Ông lão thợ may lầm bẩm, vào phòng trong của cửa hàng may.
Kiều Vi đi theo, Nghiêm Tương đi chơi với cô cũng theo vào.
“Ôi!” Cậu bé hô lên.
Nhiều vải vụn quá.
Gian phòng không lớn, một bên có một cái tủ, hai bên còn lại có hai cái bàn lớn, hẳn là bàn làm việc của thợ may.
Kiều Vi thấy bàn ủi bằng sắt, không dùng điện. Chắc đó là loại bàn ủi sử dụng nhiệt từ lò bếp.
Có vô số các loại vải vụn đang chất đống trên bàn và trên đất, có thể nói là chất như núi.
Tuy nơi này rất lộn xộn nhưng đối với đứa bé như Nghiêm Tương thì chẳng khác nào lạc vào miền đất kỳ diệu.
Những đứa trẻ bình thường cũng thích những thứ này lắm.
Ông lão thợ may lật qua lật lại chọn loại vải thích hợp. Sau đó ông ấy cắt rất nhiều vải thành hình dạng giống nhau, rồi đặt lên máy may kiểu cũ của ông ấy rồi bắt đầu may.
May đệm này đơn giản hơn quần áo nhiều, không mất bao lâu thời gian. Kiều Vi đứng cạnh quan sát.
Nghiêm Tương nhìn hai người lớn, không ai chú ý đến cậu bé.
Cậu bé quay đầu nhìn vải vụn chất thành đống như một ngọn núi, cuối cùng vẫn nhịn không nổi mà đi tới tới.
Oa. Ngọn núi mềm mại đón lấy cậu bé.
Ha ha ha.
Ông lão thợ may làm xong hai cái đệm, đưa cho Kiều Vi: “Cô nhìn xem.”
Kiều Vi bóp bóp, rất dày cũng rất mềm. Mông nhỏ của Nghiêm Tương đúng là có phúc mà.
Cô đang định khen ông ấy thì hai người cùng nghe một tiếng “Ầm”.
Hai người quay đầu, thấy cảnh tượng ở sau thì dở khóc dở cười.
Nghiêm Tương nhào lên đống vải vụn, đống vải đổ mạnh xuống, còn người thì ngã ngay vào bàn may.
Bàn may được phủ một tấm vải trắng bị ngả màu đến mức nhìn không ra màu trắng, còn đôi chân ngắn của Nghiêm Tương lộ ra ngoài, vung vẩy.
Kiều Vi và ông lão thợ may chạy lại, kéo Nghiêm Tương ra: “Ôi trời ơi, có bị đập vào đầu không?”
Nghiêm Tương xoa đỉnh đầu, mếu máo: “Cứng quá…”
“Chắc chắn là cứng rồi.” Ông lão nói: “Đừng khóc, ông xem cháu có phải là đàn ông đích thực không. Cháu là con của quân nhân đấy! Bố cháu là quân nhân, đừng làm bố mất mặt.”
Nghiêm Tương nghe nói vậy thì nén nước mắt lại: “Cháu không khóc!”
Nước mắt còn vòng quanh trong hốc mắt kia kìa.
Đúng là vừa tức giận vừa buồn cười.
“Cảm ơn ông! Lần sau cháu lại đến chỗ ông may quần áo!”
Kiều Vi thanh toán xong, dẫn Nghiêm Tương ra ngoài.
Ông lão thợ may theo cô ra ngoài, đứng ngoài cửa, chống nạnh nhìn cô quấn hai cái đệm vào ghế tựa.
Chiếc xe đạp này còn mới tinh.
“Chồng cô…” Ông lão thợ may nói nửa câu rồi thôi, chỉ lắc đầu cười: “Thương vợ thật.”
Ông ấy lại nhìn đến chiếc ghế tựa trẻ em, lại khen: “Cũng thương con lắm.”
Kiều Vi ôm Nghiêm Tương ngồi lên ghế tựa, cười nói: “Tất nhiên con của anh ấy thì anh ấy thương rồi.”
“Cũng chưa chắc, có nhiều con thì sao được như vậy.” Ông lão thợ may sờ đầu Nghiêm Tương hỏi: “Có phải là con một không?”
“Vâng.”
“Thì đó.” Ông lão thợ may cảm thán: “Con một thì sao không thương cho được.”
Đôi mắt ông lão thợ may tràn ngập từ ái.
Kiều Vi nghe nói ông ấy không có con cái nên cũng không dám hỏi.
Cô đạp xe chở Nghiêm Tương về nhà.
Hay thật, trong trấn ai cũng đi xe đạp cả, chiếc nào chiếc nấy đều mới tinh.
Ba mươi chiếc xe đạp đều ra đường cùng một ngày à?
Có phải thế thật không thì không biết, nhưng người dân trong trấn hầu hết đều thích thú chỉ trỏ.
Bọn họ đều hâm mộ: “Bộ đội thích thật.”
Kiều Vi bị ngắm nhìn suốt một đường.
Lúc này đến xe đạp còn chưa phổ biến lắm huống chi còn có ghế tựa chuyên dùng cho trẻ em này nữa.
Quá mức hiếm thấy.
“Bố nhà nào thế nhỉ, thương con đến thế à.:
“Chắc chắn là con một rồi.”
Những tiếng bàn tán bay vào tai Kiều Vi. Mới chỉ một chút này thôi mà đã hai lần cô nghe được từ “con một” này rồi.
Rất nhiều đứa trẻ ngoài đường chạy theo xe đạp, tiếng cười nói giòn tan.
Có một vài đứa nhỏ rất dơ bẩn, trong nhà cũng không quan tâm. Chúng nó mặc quần áo rách, hoặc là quần áo có kích cỡ quá lớn, vừa nhìn là biết đồ của anh chị bỏ ra.
Có rất nhiều đứa trẻ như vậy.
Vì càng nhiều con thì sẽ càng không có giá trị.
Sinh ra mười đứa thì hết năm đứa yểu mệnh, chỉ còn lại năm đứa dưỡng lão khi về già.
Tất cả đều không có giá trị, rẻ tiền.
Hai mẹ con về đến nhà, Nghiêm Lỗi đứng dậy khỏi vườn rau quý giá của anh: “Về rồi à.”
Kiều Vi lạnh lùng đẩy xe vào, đạp chân chống xuống, “Ừ” một tiếng.
Nghiêm Lỗi: “?”
Nghiêm Lỗi xoa tay hỏi: “Sao thế em?”
Kiều Vi không quan tâm, cũng không thèm nhìn thẳng vào anh.
Nghiêm Tương vui vẻ khoe với Nghiêm Lỗi: “Bố, bố ơi, ghế tựa của con thoải mái lắm!”
“Ừ, con đi chơi đi.” Nghiêm Lỗi xoa xoa đầu Nghiêm Tương, muốn xem thử vợ sao rồi.
Vợ đang có chuyện gì đó.
Anh đâu ngờ Kiều Vi tức giận ngay: “Tay anh làm gì đó! Đừng chạm vào đầu thằng bé!”
Đầu Nghiêm Tương còn vừa mới bị đập vào bàn đấy.
Kiều Vi ôm Nghiêm Tương, ngồi xuống thổi cho cậu bé.
Nghiêm Lỗi: “…”
Anh chỉ xoa nhẹ thôi mà, đâu phải đánh con trai một cái đâu.
Có chuyện gì vậy nhỉ?
Kiều Vì liếc anh một cái, ôm Nghiêm Tương dịu dàng nói: “Đi thôi, chúng ta không quan tâm đến bố nữa!”
Nghiêm Tương: “?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất