Ở cổ đại, có thể gọi là quân trấn.
Thợ may vốn tiếp xúc với những người phụ nữ trong gia đình. Cho dù cắt may quần áo cho đàn ông trong nhà cũng đều do người nhà thu xếp, đàn ông nhiều nhất chỉ đi đo kích cỡ.
Theo logic thì đặc vụ có thể tồn tại ở Hạ Hà Khẩu.
Cô nhìn chăm chú vào Nghiêm Tương: “Tương Tương, sao bây giờ con mới nói cho mẹ?”
Hiển nhiên Nghiêm Tương ý thức được vào lúc xem phim. Nhưng cậu bé vẫn luôn yên lặng đến tận bây giờ, mãi đến khi đi ngủ mới chịu nói cho phụ huynh.
Cậu bé đang do dự điều gì đây?
Nghiêm Tương hơi xấu hổ: “Mỗi lần đến, ông ta đều cho con kẹo ăn. Cho nên…”
Do đó cậu bé do dự. Về lý, cậu bé biết mình phát hiện ra một đặc vụ, nhưng về tình thì không chịu tin tưởng chuyện này, thậm chí hy vọng đó không phải là thật.
Ông cụ hiền hòa, dễ gần, luôn sờ đầu cậu bé. Ông cụ nói chuyện thú vị luôn khiến mẹ thoải mái cười to.
Kiều Vi hoàn toàn hiểu Nghiêm Tương.
Cô trầm ngâm nói: “Mẹ hiểu.”
“Nhưng mà, đất nước này là do bố và các đồng đội của bố dùng tính mạng bảo vệ. Nếu một đặc vụ ăn cắp tin tức thì sẽ khiến cho rất nhiều đồng đội của bố phải chết ở trên chiến trường. Vậy nên, cho dù chúng ta khó chịu thế nào, phát hiện đặc vụ, cũng không thể vì là người quen, là người mình thích mà không lên tiếng. Tương Tương, con làm đúng.”
Nghiêm Tương được cổ vũ, gật đầu thật mạnh, đáp “Vâng”, lại hỏi: “Mẹ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Làm sao đây?
Có nên đi kiểm tra xem thứ đã đụng vào đầu Nghiêm Tương ở dưới gầm bàn có đúng là cái đài không? Hay là thằng bé nhìn nhầm?
Nhưng Kiều Vi lập tức bỏ qua ý niệm này.
Kiểm tra thế nào đây, cũng không thể để cô và Nghiêm Tương đi được? Đó gọi là dùng thân mạo hiểm. Không thể ngu xuẩn như vậy.
Cô vừa nhanh chóng lau chân cho Nghiêm Tương, vừa gọi: “Nghiêm Lỗi, Nghiêm Lỗi! Anh đến đây!”
Nghiêm Lỗi nghe tiếng đi đến: “Sao vậy? Rửa xong rồi hả? Anh đi đổ nước.”
“Không phải.” Kiều Vi nói với Nghiêm Lỗi: “Tương Tương phát hiện có một đặc vụ trên trấn.”
Nghiêm Lỗi: “…”
Thời đại này, quân nhân không giống với quần chúng bình thường. Kiều Vi còn do dự, còn hoài nghi, còn sợ là sai. Nghiêm Lỗi chỉ ngạc nhiên một chút, sau đó trở nên nghiêm túc: “Có chuyện gì?”
Không cảm thấy vợ hay con nói bậy, lập tức nghiêm túc đối đãi.
Kiều Vi nói lại tình huống với anh.
Cô nhớ lại: “Ngày đó em vừa bước ra một bước, định ôm Nghiêm Tương ra, ông ta đã vụt qua. Lúc đó em còn nghĩ: ông ta lớn tuổi nhưng thật khỏe…”
Mảnh ký ức còn sót lại trở thành chứng cứ.
“Vừa rồi em còn định hay là tìm thời gian đi xác nhận, nhưng lại cảm thấy nguy hiểm, cần phải nói cho anh biết.” Kiều Vi nói: “Chuyện chuyên môn để cho người có chuyên môn làm, em không nhúng vào.”
Nghiêm Lỗi thở phào, lập tức khen cô: “Em nghĩ vậy là đúng. Kẻ địch đều hung ác, chuyện như vậy, em đừng tự mình xông lên, để anh.”
Nghiêm Lỗi xoay người đi ra ngoài, Kiều Vi đặt Nghiêm Tương lên giường, đi ra theo.
Trong nhà, Nghiêm Lỗi đã mặc quần áo.
“Đi bây giờ sao?” Kiều Vi biết anh nhất định đi báo cáo lên cấp trên.
“Ừm.” Nghiêm Lỗi nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên bộ phim kia chiếu, nếu như chậm tay, ông ta biết được quốc gia chiếu phim này để tuyên truyền, nhất định sẽ cẩn thận giấu giếm tung tích. Chuyện này không thể kéo dài, phải dứt khoát.”
“Vậy nếu như chúng ta đổ oan cho người ta thì sao?” Kiều Vi hỏi, cô vẫn lo lắng điều này.
Nghiêm Lỗi nói: “Vậy cả nhà mình đi xin lỗi người ta.”
Kiều Vi gật đầu: “Đi đi.”
“Hai mẹ con đừng chờ anh, ngủ trước đi.”
Kiều Vi bị đánh thức vào lúc rạng sáng.
Nghiêm Lỗi đã về.
Một đêm không ngủ, trong mắt anh có tơ máu.
“Bắt được.” Anh nói: “Sau khi Tương Tương nhìn thấy cái đài kia, ông ta đã di chuyển đi nơi khác, vẫn bị bọn anh tìm ra.”
Vậy nên đó đều là thật.
Lão thợ may hài hước, kiến thức rộng rãi, mắt kính luôn trượt xuống mũi ở trong hẻm thủ công lại thật sự là đặc vụ.
Chuyện này quá kịch tính
Có cảm giác không chân thực.
Kiều Vi lấy nước cho Nghiêm Lỗi rửa mặt.
Nghiêm Lỗi vừa rửa mặt vừa nói cho cô biết: “Thẩm tra một đêm, đã hỏi được.”
Lão thợ may có một con trai độc nhất, ở bên kia eo biển.
Trước khi bọn họ rút lui, cấp trên của con trai ông ta đã ra nhiệm vụ cho ông ta, huấn luyện ông ta thành đặc vụ.
Vì để cho con trai có ngày trở về, sau khi quân khu xây dựng, lão thợ may đã lựa chọn ẩn mình trong trấn.
Chuyện để lộ bí mật không phải là nhiệm vụ bất khả thi như mọi người nghĩ, dùng thủ đoạn lợi hại để lấy được văn kiện lợi hại mới có thể để lộ tuyệt mật.
Thật ra không phải.
Trên mạng đã từng phổ cập, để lộ bí mật thường là, giáo sư Vương và giáo sư Lý gặp nhau, trỏ chuyện trong tiệm ăn vặt bên ngoài đại học.
Giáo sư Vương hỏi giáo sư Lý khi nào nghỉ.
Giáo sư Lý nói: nửa tháng nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất