Sau khi ông ấy vào trạm dừng xe, vừa mở cửa ra đã có người xông lên đỡ ông ấy xuống dưới.
Trên túi đeo một dải ruy băng đỏ, trên đó còn cài một bông hoa hồng to. Một người trông giống như cán bộ nắm tay ông ấy, cầm chặt hai tay ông ấy lắc lên lắc xuống: “Đây có phải tài xế Tống không?”
Tài xế Tống mơ màng: “Phải!”
“Ôi, chúng tôi mong chờ chuyến xe này rất lâu rồi. Đột nhiên biết nó bắt đầu hoạt động, gấp quá nên không kịp chuẩn bị gì. Tài xế Tống à, những thứ này là tấm lòng của chính quyền ở thị trấn chúng tôi, mong ông đừng chê.”
Một cái chân giò hun khói, một bao gạo, một chai dầu, hai đôi găng tay lao động.
Không có gì để chê, đối với bác tài mà nói những thứ này quá đáng quý.
Hơn nữa còn là đồ miễn phí từ trên trời rơi xuống.
Tài xế Tống ôm đồ, biết là cho mình nên miệng cười đến tận mang tai.
Đối với những yêu cầu mà người trong thị trấn nói ra, tài xế Tống vỗ ngực đảm bảo: “Chỉ cần là tôi lái xe, nhất định sẽ không đến trễ. Dù gió hay mưa, mọi người hãy chú ý thời gian, đừng ở bên ngoài chịu lạnh.”
Phía sau đội chiêng trống, Kiều Vi ôm Nghiêm Tương cười trộm.
Bây giờ ngồi xe buýt đi làm, giờ làm việc của cô và những người khác làm trong huyện đều giữ nguyên.
Không hề gì, thời gian ở hiện tại so với đời sau vẫn thoải mái hơn nhiều. Huống chi bây giờ cô không sống về đêm, ngày nào cũng dậy vào lúc bình minh.
Nhưng buổi sáng có hơi gấp, bây giờ có xe đạp, cô đạp xe đi chợ mua đồ ăn nhanh hơn đi bộ nhiều.
Suy cho cùng, nghĩ đến mùa đông giá rét, trời mưa tuyết rơi khiến thời tiết xấu vô cùng, chuyển thành xe buýt giúp việc đi lại của cô dễ dàng hơn, chất lượng được nâng cao.
Nhất là sau khi xe buýt vào huyện, sẽ dừng ở cửa chính cơ quan huyện, xuống xe không cần phải đi bộ nhiều, hết giờ làm ra khỏi cổng là lên xe ngồi.
Sau kỳ nghỉ lễ, cô chỉ làm việc hai ngày, sau đó nghỉ ngày chủ nhật.
Tuy chỉ được nghỉ lễ một ngày nhưng không hẳn là như vậy, không cần ở uỷ ban suốt ngày. Kiều Vi hy vọng những người ở đời sau lên kế hoạch nghỉ lễ có thể nhìn những người đi trước đã làm như thế nào.
Chủ nhật, chủ nhiệm Lục của hợp tác xã cung tiêu cũng chính là bố của Lục Mạn Mạn, dẫn Lục Mạn Mạn mang theo rất nhiều đồ đến nhà thăm hỏi.
Lục Mạn Mạn đã xem mắt thành công.
Hiện cô ấy đang quen đại đội trưởng mà Nghiêm Lỗi giới thiệu kia.
Nghiêm Lỗi là người giới thiệu, vừa được xem là bà mối, vừa là nhà trai, lãnh đạo cấp trên. Vì vậy chủ nhiệm Lục đã dẫn Lục Mạn Mạn tới nhà thăm hỏi.
Hai người đàn ông ngồi trong sân hút thuốc nói chuyện phiếm.
“Nhiều người giới thiệu như vậy, nhưng vừa thấy Tiểu Lý thì tôi đã biết đoàn trưởng Nghiêm thật là để ý.” Chủ nhiệm Lục cảm thán: “Ban đầu mẹ Mạn Mạn không muốn tìm người làm trong quân đội, nhưng thấy Tiểu Lý thì gật như gà mổ thóc.”
Đại đội trưởng Lý tuấn tú lịch sự, nói chuyện tự nhiên. Mặc dù trong nhà làm nông nhưng đã học qua tiểu học, trong quân đội cũng có chí tiến thủ, cử chỉ nam tính thẳng thắn.
Mẹ Lục Mạn Mạn vừa nhìn thích ngay!
Cho nên mê ngoại hình đẹp không phải thuộc tính bỗng nhiên xuất hiện, nhất định là di truyền từ người nào đó.
Chủ nhiệm Lục là nhân viên vật tư của hợp tác xã cung tiêu, vào Nam ra Bắc, gặp qua vô số người. Vừa nhìn là biết thằng nhóc đó sẽ có tương lai tươi sáng.
Hỏa ra thì biết trong nhà có nhiều anh em, theo quy định ở quê, bố mẹ muốn sống cùng với con trai cả, không tới lượt đại đội trưởng Lý. Sau này Lục Mạn Mạn không cần hầu hạ mẹ chồng.
Lương anh ta ở cấp hai mươi, một tháng được bảy mươi hai tệ, hơn công nhân bình thường khoảng hai tháng rưỡi tiền lương. Mỗi tháng anh ta gửi về nhà mười tệ.
Vậy là bản thân giữ lại sáu mươi hai tệ.
Chủ nhiệm Lục rất hài lòng với tỉ lệ phân chia này.
Khi ông ấy quay đầu nhìn hai mẹ con, chỉ thấy họ cười ngây ngô với thằng nhóc đó.
Mẹ Lục Mạn Mạn càng nhìn càng thích. Nếu chính mình có thể tìm được người đàn ông đẹp trai như vậy thì ngoại hình của con gái sẽ xinh đẹp hơn.
Nhưng không sao, có con rể như vậy, tương lai cháu trai cháu gái đều sẽ xinh đẹp.
Khi Lục Mạn Mạn gặp Tiểu Lý đã ngẩn ngơ đứng im tại chỗ, nghĩ tới chuyện kết hôn.
Hoàn toàn là bản sao lúc trẻ của đoàn trưởng Nghiêm.
Chính là gu của cô ấy!
Cảm ơn chị của tôi!
Kiều Vi và Lục Mạn Mạn ở trong phòng nói chuyện riêng khá lâu, nhân cơ hội này phổ cập cho em gái một số kiến thức về sinh lý học.
Lục Mạn Mạn nghe mà mặt đỏ bừng, liên tục gật đầu: “Được, em biết rồi, dạ dạ!”
Tiếng gọi của bố Lục Mạn Mạn vang lên ngoài phòng khách: “Mạn Mạn à!”
Hai bố con đi ra ngoài.
Bên ngoài, chủ nhiệm Lục bắt tay Nghiêm Lỗi: “Mọi việc đều nhờ cậu!”
Nghiêm Lỗi nói: “Đừng khách sáo.”
Chủ nhiệm Lục gọi con gái: “Đi thôi!”
Trông có vẻ vội vàng.
Kiều Vi khách sáo mời họ ở lại một lát nhưng hai bố con không ở lại mà đi ngay.
Kiều Vi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nghiêm Lỗi nói: “Anh đề xuất với họ là nên kết hôn vào tháng này, có lẽ bây giờ ông ấy về nhà bàn bạc với mẹ Lục Mạn Mạn rồi.”
Kiều Vi: “Hả?”
Kiều Vi ngơ ngác: “Mới quen vài ngày thôi mà?”
Nghiêm Lỗi nhìn cô: “Chúng ta cũng mới biết nhau một tuần đã đăng ký kết hôn rồi.”
Kiều Vi sững người.
Thực sự, đúng là vậy.
Đi xem mắt, ba ngày sau cho câu trả lời chắc chắn, sau khi xác nhận thì anh xin nghỉ để hai người đi chụp ảnh đăng ký kết hôn.
Thông thường việc hẹn hò, kết hôn sẽ diễn ra khoảng vài tháng. Chủ yếu là nhà gái phải chuẩn bị của hồi môn, may quần áo và chăn bông mới tốn khá nhiều thời gian. Nhà trai dọn dẹp phòng mới, chuẩn bị đồ dùng trong nhà, vẻ vang hơn là “ba mươi sáu chân”, nếu chuẩn bị đầy đủ là có thể kết hôn rồi.
Nhưng Kiều Vi Vi một thân một mình, nhà mẹ đẻ mất hết nên không có ai chuẩn bị của hồi môn cho cô ấy.
Nhất là nhà cô ấy là khu nhà dành cho công nhân viên chức trong đại viện, cô ấy không có quyền sở hữu căn nhà này, tuy trước đây gia đình ở đó nhưng thật ra nó thuộc quyền sở hữu của nhà máy. Nếu cô ấy tiếp nhận công việc của bố thì vẫn có thể ở, nhà máy sẽ không lấy lại.
Nhưng cô ấy không làm được nên người trong nhà máy đã trao đổi với cô ấy.
Nếu cô ấy không làm được công việc này thì không thể ở căn nhà này được nữa.
Trước đây một nhà ba thế hệ ở không thành vấn đề, bây giờ cô ấy không phải công nhân viên chức nhưng lại chiếm lấy, ngoài kia có nhiều người xếp hàng xin nhà nhìn chằm chằm, ai chịu để một cô gái mồ côi độc chiếm mấy phòng trong căn nhà này chứ.
Kiều Vi Vi lựa chọn kết hôn, sau khi hẹn hò một tuần thì đi nhận giấy đăng ký kết hôn, thu dọn đồ đạc rồi được người chồng mới cưới đón từ thành phố Lâm đến trấn Hạ Hà Khẩu.
Kiều Vi ôn lại đoạn ký ức này, dừng một chút nói: “Vậy anh cũng đừng dính đến chuyện nhà người ta.”
Nghiêm Lỗi hơi do dự.
Kiều Vi thấy vậy hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nghiêm Lỗi nhìn Kiều Vi, dè dặt nói: “Bên đại viện đang trống một căn nhà. Chính là… Căn nhà đã được trả lại kia… Bây giờ vẫn chưa có nhiều người biết. Nếu tháng này Tiểu Lý kết hôn thì anh có thể giúp cậu ta một chút…”
Nhà ở có hạn, người doanh trưởng liên quan đến việc để lộ bí mật kia nhất định phải cuốn gói rời đi. Ngôi nhà sẽ bỏ trống. Bây giờ không có người nào biết, Nghiêm Lỗi phải nắm chặt cơ hội này.

Ads
';
Advertisement