Cậu ta nhìn sang đoàn trưởng Nghiêm với vẻ đồng tình.
Đoàn trưởng Nghiêm: “?”
Về đến nhà, Nghiêm Lỗi cởi áo khoác, nói với Nghiêm Tương: “Tương Tương, con đi tìm…”
Kiều Vi đá anh một cái.
Nghiễm Lỗi cũng nhớ lần trước Nghiêm Tương nói bậy trước mặt đoàn trưởng Triệu: “Con đi tìm con ngựa…”
Kiều Vi lại đẩy anh qua một bên: “Đi sang bên kia!”
Nghiêm Lỗi xoa mũi, nói phét: “Con trai nên chạy nhiều mới khỏe mạnh!”
Kiều Vi liếc anh, mở cái hộp ra: “Tương Tương tới đây.”
Mỗi một môn học là một hộp.
“Con đọc sách cấp hai trước rồi đọc sách cấp ba.” Kiều Vi nói: “Chờ con đọc hết rồi thì nói cho mẹ biết con thích môn nào hơn, được không?”
Dù là thiên tài cũng phải có vào rồi mới có thể phát ra.
Thiên tài cũng không thể bắt đầu bằng việc đun nước và nhìn những quả táo rơi xuống đất.
Muốn xây nhà cao thì phải có nền móng.
Cách này hay, đúng là cô!
Nghiêm Lỗi vui vẻ. Bởi vì Nghiêm Tương thực sự rất thích đọc sách, một khi cậu bé đọc sách là đọc rất lâu, im lặng không để ý xung quanh.
“Tương Tương. Học giỏi nhé! Đọc xong bố cho con ăn kẹo!” Bố cấp trên lại bắt đầu hứa hẹn mù quáng.
Đọc sách và ăn kẹo là hai thứ Nghiêm Tương thích nhất, cậu bé vui vẻ đồng ý.
“Có thể đừng nuông chiều con thế không!” Mẹ bỏ cuộc.
Phải bảo vệ hàm răng của trẻ nhỏ chứ.
Nhưng mẹ yếu đuối bị bố đưa vào phòng phía Tây rồi.
Còn đóng cửa lại nữa.
Nghiêm Tương lấy được sách số học cấp hai, chỉ đọc qua một chút đã cảm thấy rất hay.
Những công thức này hay hơn công chúa hoàng tử trong truyện cổ tích nhiều.
Nhưng không biết tại sao tấm ván gỗ trong phòng phía Tây lại phát ra âm thanh két két. Nghiêm Tương nhìn một lát, âm thanh lại lớn hơn.
Người bạn nhỏ không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đóng cửa phòng phía Đông lại.
Được rồi, thế giới yên tĩnh rồi, công thức có ý nghĩa rồi.
Cuối tháng mười một, Lục Mạn Mạn và đại đội trưởng Lý làm lễ kết hôn.
Vào những năm lương thực khan hiếm, cũng không có gì để ăn. Mọi người đến nhà mới đi một vòng cho náo nhiệt, phát bánh kẹo cưới, coi như là nghi thức.
Nhưng cô dâu mới là cô chủ của chủ nhiệm hợp tác xã cung tiêu, mặc một chiếc áo len cao cổ màu đỏ và khoác một chiếc áo khoác cashmere hai hàng khuy màu đỏ.
Bên trong màu đỏ, bên ngoài đỏ rực rỡ.
Nhiều chị em đến dự đám cưới đều ghen tị đỏ mắt. Nghe nói áo khoác cashmere được mua từ Thượng Hải, ngoại trừ nhà họ Lục thì không ai có được.
Ghen tị cũng vô ích.
Đại đội trưởng Lý đi lính ở bên ngoài, người thân gia đình cũng không ở bên cạnh, giống như họ, đám cưới của cậu ấy do lãnh đạo chủ trì. Hôn lễ của cậu ấy mời đoàn trưởng Nghiêm chủ trì.
Khi mọi người nhìn thấy đều nghĩ, ồ, chủ hôn và chú rể rất đẹp trai.
Đồ cười của cô dâu cũng dày, của hồi môn cũng rất nhiều.
Chỉ riêng chiếc chăn mỏng thôi đã dày như mấy chiếc giường.
Bánh kẹo cưới cũng có nhiều hơn nhà khác, bên trong có chocolate, trẻ con giành nhau. Đám thanh niên cũng lặng lẽ giấu chocolate đi, tiếc không dám ăn.
Nói chung là mối hôn sự giữa trai tài gái sắc, hai bên xứng đôi, khiến người ta hâm mộ.
Hôn lễ kết thúc, đa số ra về. Cô dâu đưa vợ của người chủ hôn vào phòng nói chuyện.
“Cho chị cái này.” Lục Mạn Mạn lấy một chiếc áo khoác cashmere giống hệt chiếc cô ấy đang mặc từ trong tủ ra, nhưng chiếc của cô ấy màu đỏ còn chiếc này màu đen: “Chị đừng đưa tiền cho em! Tiền cái gì chứ! Đừng đối xử với em như người ngoài.”
Kiều Vi mắng cô ấy: “Làm cái gì vậy?”
Lục Mạn Mạn kín đáo đưa cho cô: “Chị nhận đi.”
“Thật ra màu nâu nhạt là đẹp nhất.” Cô ấy hơi tiếc: “Nhưng khó mua quá, cuối cùng chỉ có thể mua cho chị cái màu đen. Nếu là màu nâu nhạt thì đẹp hơn, cái của em màu đỏ thì không khó mua vậy.”
“Tất nhiên rồi. Cô dâu mới mặc đỏ.” Kiều Vi cười nói: “Bọn chị kết hôn lâu vậy rồi còn mặc màu đỏ thì xẩu hổ lắm. Đen cũng đẹp, chị thích đen.”
Màu đen phối với tất cả mọi thứ. Rất hiếm người dân ở một trấn nhỏ có được chiếc áo khoác cashmere từ Thượng Hải như vậy. Cũng chỉ có chủ nghiệm của hợp tác xã cung tiêu mới có khả năng này.
Kiều Vi về cùng với Nghiêm Lỗi: “Đắt quá. Em đưa tiền cho cô ấy, cô ấy không chịu nhận.”
Nghiêm Lỗi lại nói: “Không sao.”
Không bao lâu sau, đại đội trưởng Lý được thăng chức lên doanh trưởng, lấp chỗ trống của doanh trưởng bị sa thải, trở thành doanh trưởng trẻ nhất trong quân khu.
Những người đặt ra nghi vấn liệu đại đội trưởng có đủ điều kiện để xin nhà ở quân nhân hay không đều im lặng.
Thư ký Hoàng cảm thấy Kiều Vi rất thú vị, mỗi ngày cô đều vui tươi rạng rỡ. Lâu dần, thư ký Hoàng cũng thích nhìn khuôn mặt tươi cười của cô.
Thư ký Hoàng không biết cái này ở đời sau gọi là năng lượng, giá trị cảm xúc, nhưng dù họ có khái niệm này hay không thì mọi người vẫn sẽ thích những người như vậy.
Hơn nữa, cô còn có năng lực, những áng văn dưới ngòi bút của cô không hề trống rỗng mà có cảm xúc phong phú.
Chẳng trách lãnh đạo lại thích và coi trọng cô.
“Kiều Vi, ngày mai bí thư đi thành phố dự họp, tôi và cô cùng đi theo đi.”
“Được!”
Câu trả lời của Kiều Vi ngắn gọn và trong trẻo, tràn ngập ý chí.
Làm người nghe cảm thấy dễ chịu.
Thư ký Hoàng mỉm cười.
Kiều Vi nói với Nghiêm Lỗi, Nghiêm Lỗi hỏi: “Quay về trong ngày sao?”
“Về.”
“Làm gì?”
“Họp.”
Nhưng những người như Bí thư Mạnh vào thành phố họp thường không chỉ có họp, xác suất có tiệc rất lớn.
“Em quên hỏi thư ký Hoàng rồi.” Kiều Vi dự rất nhiều cuộc họp ở huyện, đã quen với việc này nên không nhớ ra.
Nghiêm Lỗi nói: “Nếu phải uống rượu trong bữa tiệc thì em nói với Bí thư Mạnh là anh không cho em uống.”
Đây là đưa thân phận Nghiêm Lỗi ra. Nghiêm Lỗi cùng cấp với Bí thư Mạnh, đã gặp mặt, nếu nên tên anh ra, dù thế nào Bí thư Mạnh cũng phải chắn rượu cho Kiều Vi.
Việc lấy tên chồng làm cái cớ để chắn rượu nghe có vẻ bất đắc dĩ nhưng đó lại là một phương pháp hiệu quả.
Nếu không, với văn hóa bàn rượu tồi tàn này, những đồng chí nữ trẻ trung xinh đẹp như Kiều Vi sẽ trở thành đồ ăn.
Đừng tưởng thời đại này không có tình trạng này.
Kiều Vi gật đầu: “Được.”
Ngày hôm sau, cô ngồi xe con vào thành phố.
Dù thế nào thì chiếc xe này vẫn thoải mái hơn xe Jeep của quân đội nhiều.
Chiếc xe Jeep nhỏ mui trần có hai hàng ghế giống như chỗ ngồi ở phía sau để có thể lên từ phía sau. Nó chắc chắn không thoải mái như xe hơi nhỏ.
Sau “kháng Mỹ viện Triều”, quốc gia không còn nhập khẩu ô tô Mỹ nữa mà chủ yếu nhập khẩu ô tô Đông Âu.
Xe của Bí thư Mạnh là một chiếc Volga, là chiếc xe tốt nhất trong huyện.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất