“Sao anh dẫn cả Tương Tương đến vậy?” Cô trách anh.
Nghiêm Tương được ôm trong ngực Nghiêm Lỗi, đã ngủ thiếp đi.
“Nếu không dẫn con theo thì con sẽ sợ.” Nghiêm Lỗi nói.
Kiều Vi đau lòng, cô muốn đón lấy con nhưng Nghiêm Lỗi không cho: “Đừng chuyển tay, con tỉnh đó.”
Hai người tìm một phòng bệnh không có người, Nghiêm Lỗi hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Kiều Vi nhớ lại: “Hình như là con ngựa hay con lừa gì đó, tóm lại là động vật bốn chân, đột nhiên nó nhảy ra đường. Tài xế Lý bẻ lái mạnh để điều khiển xe để tranh va chạm với nó, sau đó xe lật. Ôi, đi xe sợ nhất mấy chuyện như thế.”
Thật ra, nếu như vật cản không lớn thì đi thẳng rồi đụng vào sẽ an toàn hơn.
Đây chính là nguyên nhân sau này rất nhiều tài xế xe tải không đạp phanh xe.
Đâm chết rồi bồi thường cho người mất.
Nếu phanh xe, xe sẽ lật. Sau đó phải tốn phí nâng xe, phí sửa chữa xe, lỡ chuyện làm ăn, nhiều khi còn phải tốn tiền hơn so với việc bồi thường cho người chết.
“Trên xe chỉ có mình em thắt dây an toàn, nên chỉ bị thương một chút ở đầu thôi.” Kiều Vi nói sơ qua cho Nghiêm Lỗi: “Còn bí thư bị xuất huyết nội, nhưng cầm máu được rồi, không còn nguy hiểm. Tài xế Lý bị ngoại thương ở đầu, có khả năng là chấn động não. Thư ký Hoàng thì bị thương ở chân.”
Chỉ cần cô không sao là tốt rồi, thật ra Nghiêm Lỗi cũng không quan tâm đến người khác lắm.
Điều anh quan tâm lại là một chuyện khác: “Em lái xe sao?”
Anh lặp lại thêm lần nữa: “Em lái xe đến bệnh viện à?”
Anh nhìn cô chằm chằm: “Em biết lái xe sao?”
“Em không biết.” Kiều Vi biết tuyệt đối không thể chột dạ, cô khẳng định: “Em chỉ biết đạp phanh xe để dừng xe, còn lên ga để đi. Ai ngờ còn phải giẫm bộ ly hợp gì nữa. Em hỏi thư ký Hoàng, thư ký Hoàng cũng không biết giẫm ly hợp thế nào. Em thử mấy lần, lần nào cũng vừa lên ga đã tắt rồi.”
“Khó khăn lắm mới lên ga được thì thư ký Hoàng bảo em phải sang số. Em sang số thì xe kêu kèn kẹt rồi giật giật. Em sợ nó lại tắt ga nữa.”
“Lúc đó thư ký Hoàng chảy nhiều máu lắm, sắp ngất đi rồi, em vừa khóc vừa gọi anh ta.”
Những lời cô nói đều là cảm xúc thật sự lúc đó.
Dù là người thời đại nào thì khi gặp tai nạn xe đều sẽ như vậy, cô cũng chẳng có ưu thế xuyên không gì vào lúc đó.
Kiều Vi càng nói, sự căng thẳng và hoảng sợ lúc đó lại ập đến, còn có một chút uất ức “Sao mình lại gặp phải chuyện này” nữa, nước mắt bắt đầu trào ra.
Nghiêm Lỗi mềm lòng, ôm lấy cô: “Được rồi, không sao.”
Kiều Vi cố gắng bình tĩnh lâu như vậy, cuối cùng cũng nằm trong lồng ngực anh khóc một trận, giải tỏa hết áp lực và căng thẳng của trận tai nạn xe.
Khóc xong cũng thoải mái hơn, Kiều Vi nói: “Ở đây có giường, anh đặt Tương Tương xuống đi.”
Hai người nhẹ nhàng đặt Nghiêm Tương xuống một giường bệnh, sau đó tiếp tục ngồi xuống nói chuyện.
Kiều Vi phải nói một chuyện khác, cô không thấy ai nhắc đến chuyện này, nhưng thật sự rất khó chấp nhận.
Chính là chuyện thư ký Hoàng truyền máu cho bí thư Mạnh.
Cô nói: “Viện trưởng đã đồng ý rồi.”
Trong lòng cô vẫn tức giận. Dù sao thì cô chỉ từng làm việc ở chốn công sở chứ chưa từng vào quan trường. Nếu như không làm việc ở chỗ này được thì có thể xin nghỉ việc bỏ đi, không đến nỗi liên quan đến mạng sống.
Cô giận thư ký Hoàng không cần mạng của mình, cũng giận viện trưởng chỉ để ý đến mạng của bí thư Mạnh mà mặc kệ thư ký Hoàng.
Nhưng Nghiêm Lỗi không suy nghĩ nhiều, nói một câu vạch trần việc này: “Không có bác sĩ khác hay y tá khác truyền máu cho bí thư Mạnh à?”
Kiều Vi ngẩn người.
Đúng là người trong cuộc sẽ ngu ngốc hơn mà.
Nghiêm Lỗi nói: “Anh nhớ hình như nhóm máu có mấy loại gì mà A, B, O đúng không?”
“Nhóm máu A, B và có AB, O.” Kiều Vi nói.
“Đúng vậy, có mấy nhóm máu đó. Chẳng lẽ nhiều người thế mà không có ai à? Cứ nhất định là anh ta sao?” Anh nhíu mày.
Kiều Vi ngây người tiếp.
Cô đáp trả lại theo bản năng: “Có ba người bệnh, nhân viên chịu trách nhiệm chữa bệnh và chăm sóc rất ít, có thể không có đủ người…”
Nghiêm Lỗi lại nói: “Vậy thì gọi người trong gia đình của các y bác sĩ. Còn không có nữa thì đi vận động ở đường phố gần đây. Người đứng đầu huyện cần máu, chẳng lẽ không tìm được ai à.”
Kiều Vi nói không nên lời.
Cô mang theo tư duy của đời sau. Nếu ngân hàng máu không có máu thì không thể truyền máu. Đời sau toàn là như thế.
Cô đã nhìn thấy rất nhiều cảnh này trong phòng bệnh.
Người nhà cầm kết quả xét nghiệm máu xếp hàng giành máu. Ngày nào có máu mới đến thì y tá sẽ sắp xếp theo nhóm máu, kiểm tra kết quả xét nghiệm của người nhà, so sánh số liệu. Máu sẽ được ưu tiên cho những người số liệu thấp, những người số liệu cao thường chưa đến lượt.
Người nhà bệnh nhân thì gấp gáp, nhưng cũng không có cách nào.
Đời sau cũng không thể bảo người nhà các bác sĩ, y tá hiến máu.
Nghiêm Lỗi còn nói: “Chẳng lẽ một viện trưởng bệnh viện huyện, có quen biết với bí thư Mạnh, lại không quen biết với thư ký Hoàng sao?”
Kiều Vi không lên tiếng, một hồi lâu mới thở dài nói: “Có phải là em không thích hợp làm chính trị không?”
Nghiêm Lỗi liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh, sửa miệng cho cô: “Chính trị gì, em đừng nói bậy.”
Kiều Vi lập tức vỗ nhẹ miệng mình, ý nói cô sai rồi.
“Em không có kinh nghiệm thôi, đừng để trong lòng.” Anh an ủi cô: “Gặp nhiều thì sẽ biết nhiều, xảy ra chuyện gì cũng không còn ngạc nhiên nữa.”
Giờ Kiều Vi cảm thấy rất phức tạp với thư ký Hoàng.
“Anh ta có cần phải vậy không.” Cô nói: “Nếu anh có thể nghĩ đến thì chắc chắn bí thư cũng vậy, ông ta đâu phải em.”
“Vậy thì sao.” Nghiêm Lỗi lại nói: “Ông ta thấy thư ký Hoàng trung thành với ông ta.”
Kiều Vi thở dài.
Cô kéo Nghiêm Lỗi: “Anh đừng như vậy nhé. Dù trong tình huống nào thì anh cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt. Những thứ khác không quan trọng bằng anh.”
Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, ánh mắt cũng chăm chú nhìn anh.
Lòng Nghiêm Lỗi ấm áp, rất muốn hôn lên mắt cô.
Đáng tiếc là họ để mở cửa phòng, trong hành lang có người đi tới đi lui.
Anh đành nhịn lại, đồng ý với cô: “Được.”
Kiều Vi nằm trong phòng bệnh không người mà ngủ. Lúc cô tỉnh lại trời đã sáng.
Nghiêm Tương vẫn còn ngủ, Nghiêm Lỗi thì không ở đây.
Cô xoa xoa mắt, sờ Nghiêm Tương trước. Rất tốt, mặc quần áo dày, còn được đắp chăn.
Nghiêm Lỗi tiến vào: “Tỉnh rồi à?”
Anh nói với cô: “Khắp nơi đưa tin rồi, hôm nay bệnh viện sẽ ồn ào lắm. Sư đoàn trưởng Phan cũng sẽ đại diện quân khu tới thăm.”
Chuyện này kinh động đến không ít người, dù sao thì cũng là người đứng đầu một huyện.
“Bí thư Mạnh tỉnh rồi, ông ta hỏi em.” Anh nói: “Em đi rửa mặt đi rồi vào thăm bí thư.”
Kiều Vi đi đến vòi nước.
Trong bệnh viện có hệ thống cung cấp nước, nhưng rất lạnh. Khăn tay của cô đã dùng để cầm máu cho thư ký Hoàng rồi, nên cô dùng khăn tay của Nghiêm Lỗi lau mặt.
Sau đó cô súc miệng, rồi mới đi thăm bí thư Mạnh.

Ads
';
Advertisement