Nghiêm Lỗi nhấc ấm đun nước trên bếp gang xuống, rót ra là nước trà màu vàng óng, hương lúa mạch tỏa ra khắp nơi.
Các vị lãnh đạo mỗi người một bát, uống một ngụm cả người cũng ấm áp lên.
Quân trưởng còn khen với Sư trưởng Phan: “Hạt lúa mạch này rang vừa tới. Vừa tầm thơm nhất.”
Rang chín hạt lúa mạch rồi pha nước nóng hoặc nấu rất phổ biến ở phương Bắc. Đây chính là trà lúa mạch sau này.
Ăn thịt xong uống một cốc thì có thể giải ngấy. Mùa đông từ ngoài trời vào uống một bát thì ấm áp vô cùng.
Trong nhà bỗng toàn là tiếng húp xì xụp.
Kiều Vi cười nói: “Đây là Nghiêm Lỗi rang, tôi không nắm bắt được nhiệt độ nên rang toàn bị khét.”
Quân trưởng nói: “Cô là người thành phố, đến trấn chắc có nhiều điều không quen?”
“Lúc mới đến thì chắc chắn là có.” Kiều Vi nói: “Nhưng thói quen của con người đều là nuôi dưỡng mà thành. Con em công nhân chính là đinh ốc của đất nước, đến đâu cũng phải bám rễ sâu. Bây giờ tôi có nhà to để ở, không sợ gió không sợ mưa, ăn mặc có nhà nước lo, có việc làm, con cái có trường mẫu giáo trông nom. Tôi thường nghĩ, tôi nhất định phải sống hạnh phúc, mỗi ngày đều phải vui vẻ, sau đó cố gắng làm việc, như vậy mới không phụ lòng đất nước.”
Quả thật cô là người mà cười lên sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Nụ cười từ sâu trong đáy mắt.
Quân trưởng rất thích cô, kéo cô nói chuyện phiếm, lại hỏi thăm công việc của cô. Kiều Vi là một trong số ít những người thực sự có thể nói chuyện công việc và trao đổi quan điểm với Quân trưởng.
Quân trưởng ngồi lại ở nhà Kiều Vi lâu nhất.
Du sao thì cũng không thể ngồi mãi, còn phải tiếp tục đến nhà khác. Theo lệ thì trước khi đi phải tham quan một vòng ngôi nhà đã.
Phòng nào cũng rất sạch sẽ, bếp và nhà vệ sinh còn sạch sẽ đến bất ngờ.
Cảm giác vợ chồng đồng lòng chung sức, cuộc sống vô cùng ấm áp.
Quay đầu nhìn lại ngôi nhà đất này, câu đối đỏ chói trên cửa, đôi giày cỏ và chiếc mũ cỏ bên cửa sổ.
Không hề khó coi, vừa mang đậm màu sắc quê hương vừa gần gũi.
Hốc mắt Quân trưởng bỗng ươn ướt.
“Giống nhà tôi.” Ông nói: “Năm đó tôi theo quân rời nhà, mới mười hai tuổi. Trong ký ức của tôi, nhà tôi cũng giống thế này.”
Sau này về lại thì ngôi nhà đó đã bị đốt cháy mất rồi.
Nhiều năm trôi qua như vậy, ông đã công thành danh toại, không ngờ tới nhà của một đoàn trưởng lại gợi lên nhiều ký ức đã bị lãng quên.
Nghiêm Lỗi theo Quân trưởng và sư trưởng đến nhà tiếp theo, đoàn người kéo nhau rời đi, Kiều Vi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vốn tưởng Nghiêm Lỗi đi theo hộ tống thì lãnh đạo sẽ không đến nhà họ, nên cũng không chuẩn bị gì cả.
Đợi đến tối khi Nghiêm Lỗi về, cô hỏi: “Sao lại đến nhà mình vậy?”
Nghiêm Lỗi nói: “Ban đầu không sắp xếp như thế, nhưng Sư trưởng Phan đột nhiên hỏi sân nào là nhà mình? Rồi Quân trưởng nói muốn đến thăm em luôn.”
“Ồ, vậy thì em là được yêu thương mà sợ rồi.”
“Thế mà không thấy em sợ gì.” Nghiêm Lỗi cười nói: “Chỉ thấy em điềm tĩnh.”
Người này chắc lại sắp bắt đầu khen vợ rồi, Kiều Vi nghe phát ngán, cắt ngang lời anh: “Nhanh rửa tay vào đây gói sủi cảo đi!”
“Được rồi!”
“Mẹ ơi, con cũng muốn gói.”
“Đây, cho con cục bột này chơi.”
Chảo nóng đặt trên bếp lò gang, trên bàn Bát Tiên đang cán bột trộn nhân, bàn tay mũm mĩm của cậu bé nặn bột, vui vẻ vô cùng, ấm áp vô cùng.
Kiều Vi còn lo lắng: “Không biết lúc này Mạn Mạn đang làm gì, ở nông thôn có chịu đốt lửa sưởi ấm không nhỉ. Ôi, không biết Tiểu Lý có biết chăm sóc Mạn Mạn không, đừng có về nhà là đổi tính, quát tháo om sòm.”
“Cậu ta dám.” Nghiêm Lỗi nói: “Anh xử cậu ta.”
Không khí đêm giao thừa càng thêm rõ ràng.
Nghiêm Lỗi, Kiều Vi cả nhà đến huyện, ở cung văn hóa huyện có tổ chức liên hoan văn nghệ mừng xuân, chỗ ngồi của Kiều Vi và thư ký Hoàng đều ở hàng thứ hai, chỉ sau các vị lãnh đạo, vị trí rất tốt.
Họ còn chào hỏi nhau.
Nghiêm Lỗi cũng nhận ra, sau chuyện tai nạn xe, thư ký Hoàng và Kiều Vi đã trở nên khác trước.
Đã là người một nhà.
Thư ký Hoàng đưa hai đứa con ra ngoài, hai vợ chồng mỗi người bế một đứa trên đùi. Đứa trẻ không ngồi yên được, hơi nghịch ngợm.
Nghiêm Tương ngồi trên đùi mẹ, quay đầu lại: “Ngồi nghiêm chỉnh, tay để sau lưng.”
Hai đứa nhỏ liền ngoan ngoãn, ngồi im.
Kiều Vi vỗ nhẹ vào đầu Nghiêm Tương: “Đang ăn tết, không phải ở lớp học, không cần để tay sau lưng.”
“Được rồi.” Nghiêm Tương nói: “Không cần để tay sau lưng. Các em ngoan lắm, thưởng cho các em sô cô la.”
Mẹ đã nói với cậu bé, đánh một gậy thì phải cho một quả táo.
Cậu bé thực sự lấy sô cô la từ trong túi ra.
Sô cô la vừa đắt vừa khó mua. Nhiều đứa trẻ không nỡ lấy ra chia cho người khác.
Con của thư ký Hoàng ngậm sô cô la trong miệng, cũng không nghịch ngợm nữa, ngoan ngoãn vô cùng.
Vợ thư ký Hoàng lè lưỡi: “Con nhà chị, đúng là có tố chất làm lãnh đạo.”
Nghiêm Lỗi mặt nghiêm trang, trong lòng sung sướng vô cùng.
Tờ nội san của quân đội đã in ra, đưa tin về việc các vị lãnh đạo đi thăm hỏi, thị sát trước Tết.
Quân trưởng có nói một đoạn: “Khi người nhà quân nhân này nói ‘màu sắc quê hương rất đẹp, không cần quét vôi trắng’ thì tôi biết đây là một nữ đồng chí chất phác, có đức tin thuần khiết, cô gái thành phố này đã bám rễ ở quân đội, cùng người yêu đồng lòng chung sức, tỏa sáng trên các cương vị khác nhau. Quân đội cần nhiều hơn nữa những nữ đồng chí như vậy, một nửa của quân nhân nên như vậy.”
Nghiêm Lỗi cắt đoạn này ra, dán vào một cuốn sổ bìa cứng chuyên dụng của anh.
Những bài báo mà Kiều Vi viết đăng lên, anh đều cắt ra dán vào đây.
Nghiêm Lỗi thường xuyên đọc đi đọc lại.
Vợ chồng cùng nhau xây dựng xã hội hài hòa.
Sự lo lắng của Kiều Vi dành cho Lục Mạn Mạn hoàn toàn là thừa.
Khi Lục Mạn Mạn trở về, mặt cô ấy tròn trịa hơn hẳn, tràn đầy năng lượng, tinh thần sảng khoái.
Người mẹ này lo lắng cho Lục Mạn Mạn suốt cả mấy ngày Tết, đến lúc nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa ấy mới cảm thấy yên tâm.
Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy vừa mắt.
Lục Mạn Mạn mang về cho Kiều Vi một hũ trứng vịt muối nhỏ: “Đây là do mẹ chồng em tự tay muối, không mặn mà vẫn có dầu, rất ngon.”
Mẹ chồng cô ấy còn không nỡ ăn, nghe nói cô ấy muốn mang tặng cho lãnh đạo của con trai mình, bà ấy mới lấy ra.
Kiều Vi hỏi cô ấy năm nay ăn Tết thế nào.
“Vệ sinh thì hơi kém, còn lại thì ổn, đồ ăn không thiếu, trong hầm nhà em còn nhiều đồ ăn để dành ăn qua đông, còn có cả đồ muối nữa.” Lục Mạn Mạn nói: “Hai chị dâu khác thì tốt, chỉ có một chị dâu hay nói lời chua ngoa, em không thèm để ý đến chị ta. Kẹo và sô cô la em mang theo, em cũng không cho con của chị ta. Chị ta tức đến nỗi đánh con ngay trước mặt em.”
Kiều Vi quá đỗi ngán ngẩm.
Cô thực sự không thể hiểu nổi kiểu hành động đánh con trước mặt người khác để thị uy như vậy.

Ads
';
Advertisement