“Ăn sáng mới làm bẩn khoang miệng của con.”
“Nếu con đánh răng trước rồi mới ăn sáng thì coi như khoang miệng của con chỉ sạch được vài phút rồi lại bị thức ăn làm bẩn. Con sẽ mang theo cặn thức ăn thừa giữa kẽ răng và để nó lên men cả buổi sáng.”
“Nhưng nếu con ăn sáng trước rồi mới đánh răng thì ít nhất là đến trước bữa trưa, khoang miệng và răng của con sẽ sạch sẽ cả buổi sáng, giảm vi khuẩn sinh sôi, giữ hơi thở thơm tho.”
Bố nói rằng mẹ toàn nói mấy lời lẽ vô lý, bố chưa từng nghe thấy ai ăn sáng trước rồi mới đánh răng bao giờ.
Nhưng bố vẫn ngoan ngoãn làm theo, ngày nào cũng ăn sáng xong rồi mới đánh răng, sau đó mới đi làm.
Nghiêm Tương cũng đặc biệt đi hỏi Quân Quân xem cậu ấy đánh răng thế nào.
Quân Quân rất ngạc nhiên: “Cậu còn đánh răng nữa hả?”
Nghiêm Tương: “…”
Được rồi.
Nghiêm Tương rất bất lực.
Không phải cậu bé không muốn chơi với con chiến hữu của bố. Nhưng đầu tiên, các anh chị lớn thường thì sẽ không chơi với đứa trẻ nhỏ như cậu, bọn họ đi một bước bằng cậu bé đi ba bước, cậu bé muốn đuổi kịp tốc độ của họ thì phải chạy theo.
Nhưng đối với những đứa trẻ trạc tuổi mình, đôi khi Nghiêm Tương lại thấy đầu óc chúng chẳng chứa cái gì cả.
Có lúc rất khó để giao tiếp.
Nhất là những đứa trẻ được ra ngoài chơi đều là những đứa trẻ chưa vào mẫu giáo. Những đứa trẻ này hoàn toàn không biết nghe theo những yêu cầu chỉ huy, thật sự là rất khó.
Thêm vào đó là đủ loại tiếng hét, tiếng ồn ào của trẻ con, thế nên từ trước đến nay, Nghiêm Tương vẫn thích tự mình chơi ở nhà hơn.
Những cuốn truyện tranh giới hạn đã được cậu bé xem không biết bao nhiêu lần, cũng nhờ mẹ nói đi nói lại suốt nên cậu bé cũng học thuộc lòng chữ từ lâu.
Hố cát cũng rất thú vị, có thể tạo hình vô tận.
Niềm vui thực sự là khi mẹ phát hiện ra cậu bé biết chữ.
Thật ra sau này Nghiêm Tương cũng không nhớ rõ ngày hôm đó là ngày nào, tóm lại là năm đó, mẹ có vẻ quan tâm đến cậu bé nhiều hơn, cũng trở nên thú vị hơn.
Mẹ kể cho cậu bé nghe rất nhiều câu chuyện mà cậu bé chưa từng nghe, những câu chuyện ấy dường như kể mãi cũng không thể hết.
Sau đó cậu bé đến huyện và kể những câu chuyện đó cho các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo nghe, không chỉ có các bạn nhỏ mà cả các cô giáo cũng rất thích nghe.
Các cô giáo kinh ngạc: “Tương Tương, sao em biết nhiều chuyện thế?”
Nghiêm Tương nói: “Là mẹ em kể cho em nghe đó.”
Các cô giáo dường như coi điều này là điều rất hiển nhiên: “Mẹ của Tương Tương là nhà văn mà, chắc cô ấy phải đọc qua không biết bao nhiêu cuốn sách rồi.”
“Cô ấy và thư ký Hoàng, ai viết hay hơn nhỉ?”
“Cái này thì không biết được.”
“Hai người họ đều viết hay.”
Nghiêm Tương mơ hồ nhớ lại năm đó, bỗng nhiên mẹ trở nên rất hiểu cậu bé.
Trước đây mẹ còn nói cậu bé kỳ lạ, sao lại không giống với những đứa trẻ khác. Nhưng từ năm đó trở đi, mẹ không bao giờ nói như vậy nữa.
Mẹ cố gắng hết sức để tìm thêm nhiều sách cho cậu bé đọc, sách chữ, sách tranh, sách có đủ loại ký hiệu.
Không hiểu cũng không sao, không biết nghĩa của nhiều danh từ cũng không sao, mẹ nói: “Cứ đọc đi.”
Từ năm đó trở đi, cậu bé và mẹ đã có bí mật nhỏ của riêng họ.
Nghiêm Tương không giống những đứa trẻ khác, cậu bé càng đọc sách thì càng nhận ra điều này, cậu bé cũng hiểu vì sao mẹ không cho mình nói chuyện nhiều ở bên ngoài.
Thậm chí ngay cả bố cũng không biết bí mật của bọn họ.
Mẹ nói: “Như vậy thì mọi người sẽ vui hơn một chút.”
Phải đến khi lớn lên, Nghiêm Tương mới có thể hiểu hết được điều này.
Mẹ không chỉ tìm sách cho cậu bé đọc, kể cho cậu bé nghe đủ loại chuyện, mẹ còn rất thích đưa cậu bé ra ngoài.
Bãi sông trong thị trấn nhỏ đã lưu giữ rất nhiều kỷ niệm của Nghiêm Tương.
Những viên đá ở bãi cạn sáng lấp lánh trong nước.
Hình dạng tròn trịa của chúng là do nước sông không ngừng chảy xiết làm mài mòn các góc cạnh.
Mẹ luôn từ từ kể cho cậu bé nghe rất nhiều điều trong cuộc sống.
Những điều đó được gọi là kiến thức thông thường đối với mẹ và cậu bé
Nhưng sau khi Nghiêm Tương lớn lên và tiếp xúc với rất nhiều người, cậu bé mới nhận ra rằng, hóa ra không phải ai cũng có hiểu biết về những kiến thức thông thường này.
Trong thời đại giao thông và thông tin liên lạc chưa phát triển, mọi người không chỉ có rất ít kiến thức mà thậm chí những kiến thức thông thường cũng biết ít đến đáng thương.
Nhưng còn mẹ cậu, tại sao mẹ lại biết nhiều thứ như vậy?
Cho đến rất lâu sau đó, Nghiêm Tương mới nhận ra đây là một chuyện vô cùng kỳ lạ.
Khi còn nhỏ, cậu bé cho rằng đó là điều hiển nhiên.
Dòng sông sáng lấp lánh.
Những chú cá nhỏ bơi lội.
Mẹ nói với cậu bé rằng có thể bơi nhưng phải có bố đi cùng. Mọi hoạt động của trẻ em đều phải được đặt trong phạm vi an toàn.
Nghiêm Tương cũng nói như vậy với những đứa trẻ khác, nhưng những đứa trẻ đó căn bản không nghe, còn cười nhạo cậu bé.
Thật làm người ta bất lực.
Những sự hạn chế của mẹ không ảnh hưởng đến niềm vui của cậu bé.
Bởi vì bố thường đưa cậu bé đi bơi. Một đứa trẻ ngoan ngoãn không cần phải xuống sông một mình khi không có người lớn trông coi.
Tại sao bố mẹ của những đứa trẻ khác lại không như vậy nhỉ?
Thật là khó hiểu.
Tuổi thơ trôi qua rất nhanh.
Sau này Nghiêm Tương nhớ lại thì cậu bé mới kinh ngạc mà phát hiện ra rằng thời thơ ấu vui vẻ nhất của cậu bé lại trùng với những thời kỳ quan trọng trong lịch sử.
Cậu bé cũng đã đọc nhiều tác phẩm văn học và rất ngạc nhiên khi thấy chúng khác xa so với những gì cậu bé nhớ.
Cậu bé sống trong sự đồng hành của bố mẹ, dường như luôn sống trong thiên đường hạnh phúc.
Những tia nắng trong sân, những giấc ngủ trưa, những lúc thức dậy rửa chân bằng dòng nước ngầm mát lạnh từ giếng.
Rau xanh còn đọng sương trong sân nhà.
Cơn gió mạnh thổi qua phía sau yên xe đạp.
Những hàng cây dương thẳng tắp hai bên đường, hiệu ứng Tyndall của ánh nắng chiếu vào.
Sau này Nghiêm Tương đã viết trong hồi ký:
[Mỗi đứa trẻ đều nên có một tuổi thơ như vậy, bất kể chúng có khác biệt với người thường hay không. Khi ở độ tuổi đó, chúng chỉ là những đứa trẻ mà thôi.]
Ngoại truyện: [Cuộc sống thường ngày của Nghiêm Tương ở trạm phát thanh].
Mẹ không có đồng hồ nhưng Nghiêm Tương có thể dựa vào cảm giác để nói ra thời gian đi hết đoạn đường này.
Lần đầu tiên cậu bé nói với mẹ, mẹ rất ngạc nhiên, sau đó xoa đầu cậu bé, cười thở dài: “Ôi, thiên tài no bụng*.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất