Bí thư thôn là một người rất có tiếng nói trong thôn, không ai dám cãi lời ông ta. Mẹ Nghiêm Lỗi và Nghiêm Trụ tức tốc đi làm theo sự sắp xếp của ông ta.
Cha Nghiêm Lỗi vẫn đang ngồi, chưa biết mình nên làm gì. Nhìn trái nhìn phải, ông ấy cầm cái cốc lên định uống nước, lại sợ đi tiểu bị đau, đành nhịn, không dám uống, đặt cốc xuống.
Bấy giờ, Kiều Vi mới lên tiếng: “Tình hình hiện tại bắt đầu từ phiên họp toàn thể lần thứ 11 của Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa 8 tháng 5 năm ngoái…”
Lúc này, do thông tin bị tắc nghẽn, thực ra vô số người đang rơi vào trạng thái hoang mang. Rất nhiều người biết ở đây có chuyện này, ở đó có chuyện kia, song đều rất mông lung về tình hình thực tế cả nước.
Phần đông lựa chọn làm theo những người khác. Tỉnh quyết định sao thì thành phố theo đấy; thành phố làm rồi thì cấp huyện cũng theo luôn.
Bắc Kinh, Thượng Hải làm thế nào, cả nước theo đấy.
Kiều Vi đã nhận được sự ủng hộ từ bí thư thôn nên không còn sử dụng những từ ngữ cao siêu khó hiểu khiến người ta mù mờ nữa. Cô vận dụng hết lối diễn đạt ngắn gọn dễ hiểu để giải thích về tình hình chung của cả nước cho mọi người.
Lúc này, trong khi rất nhiều người chỉ mới thấy được một góc tảng băng thì mấy cán bộ thôn ở thôn Nghiêm nhỏ này đã may mắn nhìn ra toàn cảnh từ một người xuyên không.
Vô vàn điều kỳ lạ họ thấy tại tỉnh vào năm nay đã có lời giải thích từ chỗ Kiều Vi.
Bí thư thôn cũng là lão làng cách mạng lâu năm, năm ấy từng đeo súng, vậy mà giờ lại nảy sinh một loại cảm giác nhỏ bé không thể kháng cự trước dòng nước lũ ập tới trước mặt.
Ông ta thở dài thườn thượt.
Có người muốn phát biểu, Kiều Vi lại xua tay: “Chúng ta không thảo luận về vấn đề này nữa. Chủ yếu để mọi người biết chuyện ra sao thôi. Hướng đi do chúng tôi quyết định. Nhìn chung, mọi người chỉ cần nhớ rằng chúng ta theo cấp trên, cấp trên lại theo cấp trên của cấp trên là được.”
Cô không đưa ra bất kỳ nhận xét nào. Cô chỉ soát lại một lượt toàn bộ nguyên nhân, hướng đi và những sự kiện lớn cho mọi người. Đồng thời xâu chuỗi dòng thời gian, để mọi người biết lý do tỉnh bỗng dưng trở nên như hiện tại.
Tổng hợp thông tin thôi mà.
Bí thư thôn gật đầu: “Đúng.”
Kiều Vi nói tiếp: “Chú hai, nhân lúc mọi người đang có mặt đông đủ, hai ta nói về chuyện kia chút nhỉ?”
Tinh thần bí thư thôn lập tức phấn chấn lên: “Phải đấy!”
Kiều Vi rút một phong thư ra từ chiếc túi xách luôn đeo bên mình.
“Nghiêm Lỗi rời nhà từ năm mười bốn tuổi, đến nay đã hơn mười năm trôi qua. Anh ấy đổ máu đổ mồ hôi bên ngoài, chưa một ngày nào quên đi thôn Nghiêm của chúng ta. Tuy thể xác không ở thôn Nghiêm nhưng trái tim anh ấy luôn hướng về đây.”
“Nghe chú kể rằng nông cụ của đại đội chúng ta đã hao mòn cũ kỹ hết, không đủ sức đổi đồ mới, cũng không dám nhận chỉ tiêu mua sắm công xã đề ra, anh ấy lo lắng đến ngủ không ngon giấc.”
“Ở đây có một trăm đồng, từng đồng đều do Nghiêm Lỗi vào sinh ra tử nơi chiến trường để kiếm lấy. Anh ấy nhờ cháu giao số tiền này cho chú hai, quyên góp cho đại đội của chúng ta, dùng mua nông cụ.”
Kiều Vi khom người tiến tới, đưa phong thư trong tay cho bí thư thôn.
Bí thư thôn cũng là người từng khiêng súng trên vai, nghe câu ‘vào sinh ra tử’ thì thấy rất đồng cảm. Đàn ông nhập ngũ gặp biết mấy khó khăn, lên chiến trường có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Một số người trong thôn chỉ biết Nghiêm Lỗi làm cán bộ bên ngoài, đâu ngờ ‘cán bộ’ ấy được người ta xây đắp lên từ chính tính mạng mình.
Năm ấy, ông ta còn đóng dấu vào lá thư giới thiệu khai gian tuổi tác kia của anh.
Đôi mắt bí thư thôn đã ươn ướt. Ông ta nhận lấy, bảo đảm: “Cháu nhắn Lỗi Tử cứ yên tâm. Sẽ không lãng phí một đồng nào, nhất định sẽ dùng cho công tác sản xuất của đại đội.”
Ông ta nhận lấy, sau đó đưa cho người khác: “Kế toán cầm đi.”
Kế toán mở phong thư tại chỗ, rút mười tờ tiền trị giá mười nhân dân tệ ra, xác thực: “Đúng một trăm tệ. Lát nữa tôi sẽ nhập vào sổ sách.”
Cha Nghiêm Lỗi nhìn một trăm tệ kia trôi từ tay con dâu vào tay ủy ban thôi, đôi môi vô thức giật giật.
Thế nhưng chuyện này tựa hồ chẳng có cửa cho ông ta xen vào.
Dường như người là con trai, con dâu, bí thư thôn đều không thấy nên hỏi qua ý người bố là ông ta về một số tiền lớn như vậy.
Con trai vắng mặt, ông ta không dám hó hé với bí thư thôn. Khí thế của người con dâu này còn mạnh mẽ hơn cả bí thư thôn. Trước mặt con bé, bí thư thôn chỉ có thể gật đầu liên tục.
Đôi môi bố Nghiêm Lỗi mấp máy, cuối cùng vẫn không dám nói năng gì.
Ở cửa và sân có nguyên đám đông chen chúc nhau hóng chuyện.
Một trăm tệ đó!
Số tiền lớn biết mấy!
Nông thôn khác hẳn thành thị. Mỗi người hộ khẩu thành phố đều có đơn vị và cương vị công tác, tháng nào cũng nhận được tiền lương.
Nhưng nông thôn thì không. Họ phải vất vả làm nông cả năm, tới cuối năm mới được kết toán. Tiền về tay họ hoàn toàn không sánh được với người thành phố.
Với những gia đình thiếu thốn hơn, thậm chí gộp cả nhà cũng chưa chắc đã có nổi một trăm tệ tiết kiệm.
Số tiền lớn thế mà Nghiêm Lỗi nói quyên góp là quyên góp.
Kiều Vi cầm cốc nước lên uống một hớp.
Thực chất, việc quyên tiền không bắt nguồn từ chuyện lần này, mà Nghiêm Lỗi đã muốn làm từ lâu rồi.
Có người đàn ông nông thôn Trung Quốc nào ra ngoài lập nghiệp mà không ôm mộng “Áo gấm về làng, xây cầu sửa đường, lập bia ghi danh, từ đường cung phụng” đâu.
Người đàn ông nào xuất thân từ vùng nông thôn ra ngoài lập nghiệp mà không làm những điều này thì chắc chắn là do không đủ năng lực làm chứ không phải không muốn làm.
Đàn ông nông thôn có tình cảm sâu đậm với quê cha đất tổ, người thành phố khó mà hiểu được điều này.
Chẳng mấy chốc, tin tức này đã tới tai người làm việc trong bếp.
Ba chị em dâu của Kiều Vi đều ngơ ra: “Gì cơ? Một trăm tệ? Nó nói góp là góp?”
Vợ Nghiêm Trụ chỉ cảm thấy đau đớn hết tim gan phèo phổi.
Một trăm tệ đó!
“Chị dâu ơi, sao em ấy có thể làm vậy chứ!”
“Chị dâu, chị là dâu trưởng! Chị qua nói đôi câu đi!”
Hai em dâu khuyến khích vợ Nghiêm Trụ. Suy cho cùng chị cũng là dâu trưởng, chị dâu cả.
Nhưng vợ Nghiêm Trụ nào phải đồ ngốc. Ban nãy, lúc đến gian chính đưa nước, chị ta thấy cô em dâu thứ hai kia của mình đang nói những điều mà chị ta chẳng tài nào hiểu nổi. Nhóm người bí thư thôn, chủ nhiệm đều lắng nghe hết sức tập trung.
Hoàn toàn không có chỗ cho chị ta xía miệng vào.
Chị ta kìm nén cơn tức: “Đợi nó khám bệnh cho bố xong rồi chúng ta tính sổ với nó sau.”
Bữa trưa vậy mà cũng không tệ lắm.
Để mà nói nông thôn mạnh hơn thành thị ở điểm nào thì chính là về mặt ăn uống. So với khẩu phần giới hạn tương xứng được cung cấp theo kế hoạch ở thành thị, thức ăn của dân quên là tự cung tự cấp.
Trên bàn cơm chỉ có mình Kiều Vi là nữ.
Cô hỏi một câu: “Mẹ tôi…”
Cha Nghiêm Lỗi nói trước: “Con không cần phải quan tâm tới bà ấy, bà ấy ăn trong bếp rồi.”
Nhóm chị em dâu cũng không có mặt, xem chừng cũng ăn trong bếp rồi.
Thậm chí hai em trai của Kiều Lỗi cũng không thể ngồi lên được ghế. Trước bàn ăn nhà Nghiêm Lỗi chỉ có bố Nghiêm Lỗi và Nghiêm Trụ có chỗ ngồi.
Kiều Vi là chủ khách, nhóm bên kia đều là những nhân vật có uy tín danh dự trong thôn, lấy bí thư thôn làm đại biểu.
Bên bàn, lối ăn uống và vẻ lịch sự của Nghiêm Tương nhận được lời khen từ bọn họ.
“Chưa gặp đứa bé nào ăn uống sạch sẽ như vậy.”
“Lịch sự thật.”

Ads
';
Advertisement