Ngoài miệng nói vậy nhưng tay lại sờ lên mặt. Chẳng ai muốn già đi, nhất là phái nữ.
Nhìn viện trưởng Trương kia lớn hơn bố Nghiêm Lỗi tận hai tuổi mà đôi bên cứ như kém vai vế.
Kiều Vi nói với bà ấy: “Mẹ vất vả cả đời. Tụi nhỏ đã trưởng thành hết rồi, mẹ cũng nên đối xử tốt với bản thân mình một chút.”
Sống cả đời, lần đầu tiên có người nói với bà ấy rằng nên đối xử tốt với bản thân mình một chút.
Xưa nay chưa một ai nói lời này, đến cả bố mẹ ruột của bà ấy cũng nói với bà ấy: “Sau khi lấy chồng phải siêng năng, phải làm lụng, phải hiếu thảo với bố mẹ chồng, phải hầu hạ đàn ông, phải kính trọng anh chồng, thân thiện với em chồng, phải hiền huệ, phải chịu khổ, chịu khó. Nếu để bọn tao nghe thấy con gái nhà bọn ta gả sang nhà người ta mà tham ăn lười làm thì bọn tao đánh chết mày.”
Lần này, Kiều Vi nhận sự gửi gắm của Nghiêm Lỗi, ra ngoài đi một chuyến xa, hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ.
Lúc ra viện, các bác sĩ và y tá đều chào hỏi cô. Viện trưởng Trương cũng tới tiễn.
Ông ta bắt tay cô, luôn miệng nói: “Cô thật là… khách sáo gì chứ.”
Người nhà họ Nghiêm: “?”
Người nhà họ Nghiêm không biết Kiều Vi về quê thay Nghiêm Lỗi, dĩ nhiên phải mang theo rất nhiều quà cáp. Cô mang một vali, một túi, chỉ có chiếc vali mây tre đan kia mới đựng quần áo tắm rửa của cô, còn trong chiếc túi du lịch kia đựng đầy quà.
Thế nhưng nhà họ Nghiêm không ra cửa chào đón người ta. Vì vậy, Kiều Vi thậm chí còn chẳng động đến khóa kéo của chiếc túi du lịch.
Nửa tháng chữa bệnh cho bố Nghiêm Lỗi, cô đưa hết chỗ bánh kẹo đó cho các bác sĩ và y tá ở trạm y tá. Về phần hai chai rượu Mao Đài mang từ huyện Bác Thành tới, cô đưa cho viện trưởng Trương.
Mấy thứ này không được xem là của hiếm lạ với người thành phố, nhưng ai mà chẳng thích quà.
Tới cấp bậc này, viện trưởng Trương không để bụng hai chai Mao Đài, nhà ông ta có rất nhiều. Thế nhưng hành động vừa đấm vừa xoa, trước đụng độ, sau tặng quà này cũng khiến cõi lòng người ta dễ chịu hơn hẳn.
Một bên khách sáo cảm ơn, một bên khách sáo tiễn đưa.
Về lại nhà khách, Kiều Vi lấy nốt chỗ đồ còn lại ra khỏi túi du lịch: “Cha, mẹ, đây là vài món quần áo con và Nghiêm Lỗi mua cho hai người. Hai người nhận đi, vừa hay mang về.”
Cha mẹ Nghiêm Lỗi nhận lấy, khách sáo nói: “Ầy, không cần mua đâu, đừng tiêu số tiền này. Cha mẹ mặc gì chẳng được, đừng mua quần áo xịn vậy.”
Chiếc túi du lịch kia của Kiều Vi giờ trống rỗng rồi. Những món đồ nặng nề khiến nó phồng lên đã được phân chia tại bệnh viện. Thậm chí cô bé nhân viên tiếp tân ở nhà khách còn nhận được một gói kẹo, vui đến hớn hở mặt mày.
Mẹ Nghiêm Lỗi ở chung phòng với cô, biết chút ít nhưng không nói ra.
Chỉ khi thấy Kiều Vi rút ba tấm vé xe đường dài ra, bà mới luống cuống.
“Vi Vi, con đừng nóng giận. Do mẹ hết, bị che mờ mắt.” Bà ấy xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng mặt lên: “Con lặn lội đường xa về nhà, mẹ lại không ra cửa đón con. Mẹ… mẹ sợ con khinh thường mẹ…”
Thế nên các con dâu vừa khuyến khích, bà ấy cũng muốn làm giá thử.
Sự thật là lần trước gặp cô con dâu này, bà ấy thấy cô không hề muốn tốn nhiều thời gian với bà mẹ chồng này, cũng khinh thường toàn bộ người trong nhà họ Nghiêm.
Thực chất Kiều Vi hiểu được tâm lý của bà ấy. Tuy nhiên cô quyết không chấp nhận kiểu đối xử này, bởi dẫu sao bây giờ vợ Nghiêm Lỗi chính là cô.
“Mẹ, trước đây con cũng có chỗ hành xử sai, vậy nên con không trách mẹ. Nhưng người kính trọng mình thì mình mới kính trọng người.”
“Nghiêm Lỗi gửi gắm chuyện gia đình và sức khỏe bố mẹ cho con. Con đã làm tốt hết, không biết mọi người có gì chưa hài lòng không?”
Ai dám chưa hài lòng. Ai chưa hài lòng được. Ba người đều lắc đầu nguầy nguậy.
Nghiêm Trụ cũng hối hận xanh ruột. Anh ta nói: “Em dâu, em dâu à, em tuyệt đối đừng nóng giận nhé. Đều do mấy bà cô trong nhà, anh về sẽ…”
“Định đánh bọn họ sao?” Kiều Vi cắt ngang lời anh ta: “Đừng.”
Trong nguyên tác, đàn ông nhà họ Nghiêm đều là ‘người thật thà’. Toàn bộ người nhảy ra làm trò với Lâm Tịch Tịch đều là các bà vợ nhà họ Nghiêm.
Cuối cùng, Nghiêm Lỗi nổi giận, giữ lập trường kiên quyết bảo vệ vợ mình. Anh cả là Nghiêm Trụ nhanh chóng đứng ra, tát vào mặt vợ mình một cái.
Các em trai học theo, đều dạy dỗ những người vợ không hiểu chuyện của mình.
Thế giới lập tức yên tĩnh lại.
Trước khi Nghiêm Lỗi nổi giận, nhóm phụ nữ làm trò, nhóm đàn ông thì tàng hình.
Truyện về thời này thường được sáng tác kiểu đó.
Kiều Vi biết tất nhiên nhóm chị em dâu của cô sẽ cực kỳ phiền nhiễu, cực kỳ ngu ngơ, thậm chí còn cực kỳ tham lam. Thế nhưng đây là thuộc tính mà đấng sáng tạo đã gán cho họ.
Kiều Vi không ghét các chị em dâu phiền nhiễu, còn mông muội và nông cạn. Cô ghét chính thứ ẩn giấu đằng sau bút pháp này.
Cô nhìn anh cả thật thà.
“Bọn họ không có cả tư cách lên bàn ăn cơm.” Cô hỏi: “Rốt cuộc họ ỷ vào đâu mà làm trò?”
Nghiêm Trụ bị hỏi cho đứng hình. Anh ta không trả lời được, nhưng nội tâm đã hốt hoảng chột dạ.
Người được lợi cuối cùng khi nhóm phụ nữ làm ồn chính là ai đây?
Không dám thừa nhận.
Anh ta xấu hổ cúi đầu, hoàn toàn không dám đối mặt với đôi mắt đen láy sáng ngời của em dâu này.
Bí thư thôn thôn Nghiêm nhận được điện thoại từ Kiều Vi, vội cho người đánh xe la lên tỉnh đón người vừa đi xe đường dài về, kết quả chỉ thấy được ba người.
Bí thư thôn sửng sốt: “Kiều Vi đâu?”
Ba người nhà họ Nghiêm bị hỏi đến mặt đỏ tía tai.
Đợi hỏi cho ra lẽ xong, bí thư thôn “Ha” một tiếng.
“Anh Tám ơi là anh Tám, không phải em đã nhắc anh…” Bí thư thôn đầy lời muốn nói, lại thấy nói nữa cũng mệt, cuối cùng xua tay: “Thôi, lên xe đi. Về nhà.”
Bí thư thôn đón được ba người nhà họ Nghiêm. Hôm sau, Nghiêm Lỗi cũng đón được Kiều Vi tại ga xe lửa.
Thời này không thịnh hành kiểu cặp đôi ôm nhau trước mặt mọi người. Nghiêm Lỗi đành bế Nghiêm Tương lên bằng một tay, tay kia nắm chặt tay Kiều Vi, truyền hơi ấm của anh sang.
Kiều Vi nói: “Bố khám bệnh rất thuận lợi, cả nhà đều ổn. Anh chớ lo lắng.”
Nghiêm Lỗi: “Ừ!”
Đặt con xuống, xách đồ cho cô.
Trên đường đi, Tiểu Trương nói: “Chị dâu về rồi. Một ngày đoàn trưởng phải hỏi tám trăm lần là có điện thoại tìm anh ấy không đó.”
Đoàn trưởng Nghiêm bực bội: “Lo lái xe của cậu đi! Giờ cậu bắt đầu lắm miệng rồi đấy.”
Tiểu Trương cười khặc khặc.
Nghiêm Tương nói: “Bố ơi, con và mẹ cũng nhớ bố lắm.”
Đoàn trưởng Nghiêm nghiêm túc “Ừ” một tiếng.
Tiểu Trương cười càng to hơn.
Về đến nhà, Kiều Vi mở túi du lịch lấy thuốc lá và rượu ra đưa cho Tiểu Trương: “Toàn những hãng không có chỗ chúng ta, cậu thử xem.”
“Cảm ơn chị dâu ạ!”
Kiều Vi và Nghiêm Tương vẫy tay, tiễn xe jeep rời khỏi.
Nghiêm Lỗi mang theo hành lý. Cuối cùng ba người cũng đoàn tụ.
Kiều Vi nhìn khoảng sân sạch sẽ gọn gàng, tường đất màu vàng nhạt nhà mình, toàn thân có một loại cảm giác thư thả.
Cô đã chính thức cắm rễ tại thế giới này, tại thời đại này. Khoảng sân và căn nhà này chính là nhà cô.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất