Chương 52: Chợ nông sản
Hôm nay Kiều Vi ra ngoài sớm.
Buổi sáng chờ Nghiêm Tương dậy ăn sáng, hai mẹ con nắm tay nhau ra cửa, đi thẳng đến chợ nông sản!
Bầu không khí của thời đại này là không phải bạn muốn mua miếng thịt nào thì cắt cho bạn miếng đó. Mà phải xem tâm trạng của người bán hàng, người ta cắt cho bạn miếng nào, bạn chỉ có thể mua miếng đó.
Không mua? Không mua thì xê ra, đừng chặn người xếp hàng đằng sau.
Người bán hàng chăm chỉ chịu khó, cắt sẵn bày ở đó, bạn còn có thể chọn một. Nhưng nếu là người không chịu khó, vênh váo, mua mới cắt, vậy thì không thể chọn lựa.
Người bán thịt ở chợ nông sản thị trấn này không phải là người chịu khó. Ngày hôm qua Kiều Vi đã được biết, vì để mua được thịt như mong muốn, hôm nay cô đã mua một miếng thật to.
Người phụ nữ trung niên xếp hàng đằng sau mất hứng: “Sao một mình cô lại mua nhiều thế.”
Thịt mỗi ngày có hạn, người đằng trước mua nhiều rồi, người đằng sau có lẽ sẽ không mua được.
Người bán hàng đã lười còn lắm chuyện, cười khà khà: “Người ta nhiều phiếu thịt.”
Đưa phiếu thịt không hề chớp mắt, vừa nhìn đã biết là người nhà cán bộ.
Kiều Vi cười híp mắt: “Trong nhà có khách.”
Người đẹp thái độ lại tốt, các dì cũng không nhao nhao lên nữa, đổi sang lẩm bẩm.
Nhưng người xinh đẹp dễ dàng để lại ấn tượng sâu cho người ta, có người nhận ra: “Ngày hôm qua chính là cô, sao mỗi ngày đều mua nhiều thịt vậy.”
Má ơi, mua nhiều thịt một chút cũng không được. Kiều Vi dắt Nghiêm Tương đi nhanh.
Nghiêm Tương hỏi mẹ: “Mẹ ơi, trong nhà có khách tới chơi sao?”
“Suỵt.” Kiều Vi nháy mắt ra hiệu với Nghiêm Tương: “Mẹ lừa bọn họ thôi. Nhưng thật ra mẹ định rán mỡ.”
Rán tóp mỡ, lọc mỡ, cần nhiều thịt mỡ một chút. Nhưng người ở đây ăn mỡ không ăn nạc, thịt mỡ là thứ tốt, càng cướp ác hơn. Để có thêm một ít thịt mỡ, cô phải mua nhiều hơn.
Mà Nghiêm Tương vốn không biết tóp mỡ là thứ gì.
“Tóm lại là món ngon.”
“Trứng gà rán cũng ngon! Con thích ăn trứng lòng đào!”
Con trai của ai giống người đó, thích ăn trứng lòng đào giống như bố cậu bé vậy.
“Tóp mỡ ăn càng ngon.” Kiều Vi dắt tay cậu bé vung vẩy: “Nào, đi mua rau!”
Trên đường về nhà đi qua bộ phận bán hàng của cung tiêu xã, vốn đã định đi qua, nhưng ánh mắt liếc vào trong hình như nhìn thấy cái gì đó, Kiều Vi đột ngột kéo Nghiêm Tương vào trong.
“Đồng chí, đồng chí, tôi muốn cái kia!” Ánh mắt Kiều Vi tỏa sáng.
Ánh mắt Nghiêm Tương cũng tỏa sáng: “Oa, oa!”
Trên giá hàng bày một loạt hũ đào vàng sáng ngời.
“Sao hôm qua lại không phát hiện ra vậy, do tôi tới quá muộn nên bán hết sao?” Cô còn hỏi.
Nếu đi chợ muộn, sẽ không mua được nhiều thứ, ví dụ như thịt, hoa quả. Nếu vậy, về sau phải dậy sớm hơn.
Người bán hàng lại chép miệng nói: “Cô cho rằng mỗi ngày đều bán hả? Buổi chiều hôm qua mới đến, chỉ có hai thùng thôi, đều không nỡ bày ra. Mới vừa bày ra thì cô đến. Nữ đồng chí này thật may mắn.”
Hũ đào vàng thuộc về sản phẩm xa xỉ, không thể mua bất cứ lúc nào, phải nhờ may mắn.
Hiểu rõ điểm này, Kiều Vi hỏi: “Tôi mua cả một thùng được không?”
Người bán hàng cười ha ha: “Cô mang cả hai thùng đi.”
Đời sau mua nguyên thùng ở siêu thị rất bình thường, Kiều Vi tin là thật, thật sự móc ví tiền ra, người bán hàng ngẩn ngơ: “Cô tin là thật à?”
Kiều Vi cũng đơ: “Anh không nói thật hả?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
“Nữ đồng chí này thú vị thật.” Trên trán người bán hàng đổ mồ hôi: “Cô mua hết, người khác mua cái gì? Làm người không thể quá ích kỷ.”
Kiều Vi thất vọng, ngẫm nghĩ dò hỏi: “Vậy… tôi mua mười lọ được không?”
Thời hạn bảo quản của hũ rất dài, nếu là đồ khó mua, dù thế nào Kiều Vi cũng muốn mua nhiều một chút. Con người trời sinh có bản năng tích trữ hàng, đặc biệt là trong môi trường thiếu thốn vật tư.
Người bán hàng trợn mắt: “Một thùng mới có mười lọ!”
“Được rồi.” Kiều Vi lại nhượng bộ: “Vậy tôi mua năm lọ nhé?”
Người bán hàng không nói chuyện, chỉ trợn mắt!
Kiều Vi bất đắc dĩ hỏi: “Vậy anh nói xem tôi có thể mua mấy lọ?”
Người bán hàng nói: “Tổng cộng có hai mươi lọ, một người tối đa được mua hai lọ, không thể nhiều hơn.”
Nhưng mới sáng ra, bộ phận bán hàng vốn không có ai.
Kiều Vi không phải người cứng nhắc, cô đảo mắt, mở ví tiền ra, hạ thấp giọng: “Đồng chí, trong nhà tôi có phiếu lương thực dư thừa, không dùng hết, anh xem anh có cần đến…”
Người bán hàng xua tay: “Làm gì thế, làm gì thế, đừng như vậy.”
Kiều Vi chưa từ bỏ ý định: “Phiếu thịt? Phiếu vải?”
“Có nhiều tem phiếu nhỉ, gia đình cán bộ hả?” Người bán hàng ưỡn ngực: “Đồng chí nữ này, tôi nói cho cô biết, đừng làm vậy với tôi… Hả? Này? Còn có phiếu công nghiệp hả?”
Ngày hôm qua là lần đầu tiên Kiều Vi ra ngoài mua đồ, mỗi một loại tem phiếu đều mang một ít. Nghe thấy vậy, cô lập tức móc phiếu công nghiệp ra: “Đúng thế, nhà anh cần mua cái gì?”
“À, khụ… con tôi muốn mua đôi giày nhựa…” Giọng của người bán hàng hạ xuống thật thấp, cũng không từ chối nữa: “Chỉ còn thiếu một tờ phiếu công nghiệp…”
Phiếu công nghiệp còn khó có hơn cả phiếu lương thực, phiếu dầu. Bởi vì phiếu công nghiệp dựa vào tiền lương để phân phối, cứ hai mươi tệ tiền lương được một phiếu công nghiệp. Nhưng muốn mua khăn mặt, khăn tay, giày, ô che mưa, nồi, bát, muôi, chậu, tất cả đều cần đến phiếu công nghiệp.
Tiền lương của Nghiêm Lỗi cao, phiếu công nghiệp được phân phối cũng nhiều, trong nhà lại ít người, chỉ có ba miệng ăn, nhu cầu sử dụng hằng ngày ít, đương nhiên còn thừa phiếu công nghiệp.
Kiều Vi cười tủm tỉm đặt hai tờ phiếu công nghiệp lên quầy, đẩy tới: “Nhắc mới nhớ, tôi cũng cần một đôi.”
Mua giày một tờ là đủ, cô lại đẩy qua tận hai tờ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất