Quá nhiều lần nên thím Tư thấy ngượng ngùng, cảm thấy mình chiếm hời của Trình Ninh, bắt nạt cô gái nhỏ rời xa quê hương, đơn thuần dễ bị lừa, cho nên mỗi lần Trình Ninh sang nấu cơm bọn họ nhất quyết phải lấy ra một quả trứng gà mà cả nhà vẫn luôn không nỡ ăn cho Trình Ninh dùng...
Liêu Thịnh vừa ăn bánh vừa cảm thán, từ lúc Trình Ninh lại đây, thức ăn ngày thường được cải thiện không chỉ một ít.
Tên nhóc Hàn Đông Nguyên kia, rốt cuộc là trúng vận cứt chó gì vậy chứ?
Hai người một đường ăn một đường tán gẫu, thời gian lên đường dài lâu thế mà đã trôi qua rất nhanh.
Tới công xã rồi hai người đi thẳng đến văn phòng công xã.
Trong công xã cũng chỉ có một đài điện thoại trong văn phòng lớn.
Hai người đưa chứng minh đại đội cho chủ nhiệm Tiết của phòng làm việc của công xã, chủ nhiệm Tiết lại không để bọn họ trực tiếp dùng điện thoại, mà dẫn bọn họ đến văn phòng thư ký công xã, nói: “Thư ký Từ đặc biệt dặn dò, nói nếu thanh niên trí thức Hàn hoặc là thanh niên trí thức Hàn phái người nào đến đây, thì mời mọi người qua văn phòng của ông ấy uống chén trà nóng”.
Uống chén trà nóng?
Đãi ngộ này!
Trình Ninh cảm thán, nói: “Công xã của chúng ta thật đúng là một công xã tốt vì dân phục vụ, thư ký Từ cũng là một thư ký bình dị dễ gần, chẳng những cho phép chúng tôi gọi điện thoại, còn lo chúng tôi hứng mấy giờ gió lạnh giữa mùa đông, đặc biệt mời chúng tôi uống chén trà nóng, khó trách vừa đến cuối tuần tất cả mọi người đều chạy tới công xã”.
Chủ nhiệm Tiết giẫm một bước lên ngạch cửa thiếu chút nữa đã sảy chân.
Liêu Thịnh cười hì hì.
Hai người đi đến văn phòng thư ký.
Thư ký Từ thấy bọn họ liền đứng dậy đón bọn họ vào, mời bọn họ ngồi xuống.
Ông ấy chào Liêu Thịnh một tiếng trước, sau đó liền nhìn Trình Ninh cười tủm tỉm nói: "Thanh niên trí thức Trình, đúng không? Tôi nhớ rõ cô, ấn tượng rất sâu, mặc một cái áo quân ba-đờ-xuy rất rộng rất dày, vừa nhìn đã thấy giống anh họ của cô, vô cùng thông minh"
Trình Ninh: “…”
Anh họ... Mất một lúc lâu cô mới nhận ra là đang nói về Hàn Đông Nguyên.
Đúng rồi, ba của Hàn Đông Nguyên là dượng của cô, từ góc độ của người ngoài, không phải Hàn Đông Nguyên chính là anh họ của cô sao?
Chủ nhiệm Tiết đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền bưng hai chén trà nóng tiến vào, đưa cho Liêu Thịnh và Trình Ninh, sau đó cũng không đi, ngồi trên ghế bên kia.
Tư thế này?
Không chỉ là uống một chén trà nóng thôi đâu nhỉ?
Trong lúc Trình Ninh đang nghi hoặc, liền nhìn thấy thư ký Từ cầm chứng minh đại đội của bọn họ nhìn, lại thả lại trên bàn, sau đó liền nhìn bọn họ vui tươi hớn hở mở miệng, nói: "Tiểu Liêu, lần này mọi người qua đây, là vì việc gì vậy?"
Liêu Thịnh nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, không phải chúng tôi định thành lập một xưởng sản xuất đồ tre gỗ hay sao? Đông Nguyên định mời một vị thợ mộc đã về hưu, muốn dạy mọi người nghề mộc, như vậy mọi người cũng yên tâm khởi công, nếu không mặc kệ là thôn dân vẫn là thanh niên trí thức, đều không có cơm mà ăn"
Việc này không có gì khó nói.
Đại đội thành lập một cái xưởng sản xuất đồ tre gỗ, không phải muốn lập là có thể lập, mà cần phải báo cáo với công xã.
Cho nên việc này bên công xã đã sớm biết.
"Còn đặc biệt mời thầy ở Bắc Thành nữa à?"
Thư ký Từ tò mò, hỏi: “Xưởng sản xuất đồ tre gỗ này của mọi người, chủ yếu là làm sản phẩm gì, về sau bán đi nơi nào, những thứ này đã định ra chưa?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất