Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Trình Ninh"khúc khích" một tiếng cười ra tiếng, nói: “Nghe cũng không tệ lắm, nhưng mà dưa hái xanh không ngọt, Hiểu Mỹ, không phải lần trước tôi đã nói với cô, học tập vẫn tốt hơn sao? Mọi người vẫn nên chăm chỉ học tập sẽ tốt hơn.”

Cuối cùng vẫn bẻ đề tài quay về.

Chu Hiểu Mỹ nhìn Trình Ninh, nhất thời có chút chột dạ.

Sách lần trước Trình Ninh cho cô ấy, cô ấy còn chưa xem một chữ đó!

Cũng không phải, cô có lật vài trang, mấy câu chuyện trong sách Ngữ Văn thì cũng nhìn được hai trang, còn mấy cuốn như Toán thì thật sự đọc không nổi.

Cô ấy lẩm bẩm: "Ninh Ninh cô thì không cần, anh Đông Nguyên nhà cô nhất định là vừa nhìn được vừa dùng được, thân thể có khi còn khoẻ mạnh hơn anh hai tôi."

Mọi người: "???!!!"

Đây là từ ngữ hổ báo gì vậy?!

Tuy rằng tất cả mọi người đều cảm thấy giữa Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên có loại quan hệ kia.

Không phải em thích anh, thì là anh thích em, chẳng qua miệng hai người này đều cứng như nhau, không chịu vạch tầng cửa sổ giấy này thôi.

Nếu chính bọn họ mạnh miệng không chịu nhận, thì mọi người cũng không nhiều lời.

Nào biết giờ lại bị Chu Hiểu Mỹ lớn tiếng liến thoắng nói ra, mà còn dùng từ ngữ hổ báo như vậy.

Mọi người vô cùng kinh sợ rồi không khỏi đều dời ánh mắt về phía Trình Ninh.

Trình Ninh đầu tiên là sợ run một chút, lập tức nhún vai, nói: "Ừ, đúng là thân thể anh ấy rất tốt"

Nhưng mà tính tình không tốt.

Tính tình không tốt mà thân thể tốt thì lại càng đáng sợ, nếu không cũng sẽ không đánh nhau mãi.

Cô nghĩ trật hướng, tự động xem nhẹ câu phía trước của Chu Hiểu Mỹ.

Mọi người: "???!!!"

Các cô nhìn Trình Ninh, nhưng ánh mắt Trình Ninh vừa trong trẻo lại thản nhiên.

Trong trẻo xinh đẹp như lá thu lấp lánh như sao trời, thản nhiên như người vụиɠ ŧяộʍ là đám nhìn trộm các cô vậy.

Được rồi, đương sự cũng không để ý, thì các cô để ý cái gì chứ.

Lại nói Trương Văn Thuận kia.

Trong lúc ký túc xá của nữ thanh niên trí thức đang thảo luận vui vẻ về đề tài mang chút cấm kỵ này, thì lúc này Trương Văn Thuận vô cùng khổ bức.

Anh ta không có lựa chọn.

Bị anh em Chu Hiểu Mỹ uy hϊếp, anh ta chỉ có thể quỳ gối trước mặt ba anh ta nói anh ta đã bên nhau với Lý Hồng Mạn.

Kiên trì nói với ba anh ta: "Ba, con đã đi tìm Chu Hiểu Mỹ, cô ấy đã đồng ý từ hôn, con và cô ấy chắc chắn là không có khả năng kết hôn, ba cho con ở bên Hồng Mạn đi"

Lại khuyên ba anh ta: “Ba, việc này cũng chỉ nhục nhã nhất thời khi đến nhà họ Chu từ hôn thôi, nhưng quan hệ giữa bác Chu và chúng ta tốt, đám nhỏ bên đại đội của họ còn phải đến tiểu học của đại đội chúng ta mà, nên sẽ không làm gì chúng ta đâu, bản thân Hiểu Mỹ cũng đã đồng ý rồi"

Không đi từ hôn thì còn có thể làm gì bây giờ?

Cứ mỗi khi anh ta nhớ tới lúc mình bị lột sạch kia là da đầu lại run lên.

Mất công lúc ấy anh ta còn nghĩ có phải anh em Chu gia định lột đồ anh ta, muốn gạo nấu thành cơm với anh ta hay không!

Kết quả là bọn họ lại định lột sạch đồ ném anh ta đến kho để gỗ Anh ta biết, cặp anh em kia thật sự có thể làm ra loại sự tình này!

Anh ta chính là thầy dạy tiểu học của đại đội, nếu như bị cặp anh em kia lột sạch đồ ném tới kho để gỗ để mấy bà mấy thím kia nhìn, thì mặt mũi anh ta để đâu cho hết? Về sau làm sao mà dạy học sinh?

eyJpdiI6ImtaWWROQlpzU0Rud0xXR3ZJVGxSV2c9PSIsInZhbHVlIjoidjNPN21mdklUcytnbkw5ejVXMUptUnpIcUQ1UG9MTlhZNHNOXC9HYmlVN09YVTlZVHl4a2Z1T1dxXC9hVURiNVJkQTZFanRGSEx4TVdZQlJkY2orWXJiZ2RBYUNaeHYzdGtKcUY2Y3ZKK3B2NktNOWZRUUhUR2J4eVgwVTVGTTREUnFYeEhjOWpYMCtGNlwvWDNhRm5xU1lCSXNHdE9Fa0ZnemN2VU9sbnlrTmxrUDgrMlwvcnBCNlZJN0I3aXU5bEw1N0l1UVJ0Vk5va1p6SUVyV3JGaFBWOURaTWZCMnkxV0h6RUtseThDQzR5OExpUUtpNnhNUHdMTWJDdmJ6dmV5N0w2UFZqQk5PbkFsaHJPY0xWK3huWWRiTTd2eVRvMDdDcit2MG00bitzY1luQVhRK2dSS2w4UGJVOTA5ZEoxcXJ0Z2dlSjlJOENReFdLaU93Z3M2d0Q2cGd2ekpoOWR1bEpvaVFqcFpJYW9mbWJTWEExVWg0aGEzUlwvb0pKRkYycWV0Zkg2a29CNEV0dW9wRU9SQ2pqR1pjdGZiSXI1ZnNhVHZUZlVUbHpxeUpYdnVWS1dGVzV6REtVMmR6M0RPTHluQW9kUTFYN2p6RGJqNVVGN3pFUHBvRXloYzJJZmRnZDVLdFl4TVJBdk4wdGRTbWZPZkFsNE83UGUyYnN4VTFBWSIsIm1hYyI6IjZjOGU5ZWRlM2JjNjViMjM4MWEwMzhhOGZjZmFkZDA3NDExYWJjYjgxZGYxYTUyMmMxNzY2MzAyODY3NTg2MTcifQ==
eyJpdiI6InBoc3AwQkt2S0NwQTFTcG85YTE5VEE9PSIsInZhbHVlIjoiTnZrQXA1MERlOHRTakF2NFY5RWVTYzlqdWZNWkdKMjZNZmNlZjVFYm14U3AzQmhPbWVtOUFkV3VVYVhBOU9PWmxyZHZXREFDVHNmalViRmpYdzZOWEpYajZmclZTR1RzZU5HWm5LMHlnQXRMbURNYjUydjVwcjR2aDlCeEEyMWY2VDdadlQ2bGtqYlpyaFd0M2xzVXBtZEpiMTJZS1Z5MElPc2YrRkJlbTJGWFRya1wvTm44RkhUY3hGekRKaXgrYXk0eU5nWW5Sdks5cmVVRkJRVzZtbHF1cHdOMEQrN3hkZXdEWVRZU05Vd05OQllWanBUN3VWXC9pMCthXC9UNlJpMTZDdm5oVVQ2R05xRTdzOFwvRTJ0YXRCN3FvS01QN0RQZmxZdndERExVRGNodEViMXJxWk4wc05Sczhtclc1MEtrVFBFb256UVJSU21oMkJZWDczbFV6UXpzSll1WGlrcVVxaHJsNlBoWGhWUW5ZMjJkQmYxOG8xZEFtbUNsUTBrdUdUY3NMSUhFRFVNRGlYWHdiV3JPbjZnUlUzZ2Z5dHNvNzVMKzcrK0w0N2xjbUFyTEEyUlwvaExkQWVHYUI1c3pOVDdoTjVJTkZMeUdOc1dudjg1MGFqUm96WUFVTHMrR3d5UlhZQTJLaVRYdHRJcEwzZW00R2pXOXoxc0tLdWZpcFY5cTV0OXkxYm43bVlobDFNODdoUnlMOUhLQnI4dmtMOXg3ZUwwR3FrUHM5am9YaG85M2FydzdQaHQ1VDJrcTAwSUZOT294OTVoWVhOcnpORXVUSzBhTSt6VExpUHlGSWQ4UDdCQ2lXTHVTVm9Db2RVczd4K3Awa1FlRndleGkzZlwvUlJIUzN4XC9YVERkd1lGaEpLdUJcL1Voc21CbFdcL3M1YmhnYytuZFo1SFcrdXE4V3B2Y241Q2FtZXVQTVBKZHhNbTBWazBFWTg0V010YXl5Ymoxc1wvTm94b2ZVcFYrYklkZHk3c012cXdqcEg1VDBVSnRnZnBpR0ZVTEpDd1BLNGwrRHFKR3ZiU3oxR3NwWU1sWFI3cFwvWnNpS1F0S21rZ09LcnpyZVFVYituRmZ0SEo5RTRzUVAyKzl2VDhSYUVCbXRhenN4Z0ROdVdSZ2pyK0VmRHIzblNROEtcL1RWdTZrb09yQnEzRkZUWEpKQ3JVY3JqMXV0MHB3VG1cL0pTSW53R3Iydkt2OFFROVVWWHp4ZUZDK0xyQ3h3b2t2MWhFQVJNa3FRSFVEQWRtU1wvRU84OGlpTWJ5THBUVW1QelwvOHo3blI5TjVZMzNodWorZWgrY1ExclFIMDBHcTBMYStudzJPTlloc1wvbUxxRDZPMHhLNnZQSmFyV2FOaUlEWGVhXC9MVkpwcEljeDJoQXpkdXpoRDYyREZWSjVnUkV0TFJLYVRsR0R3elBaUFVGd2h4U2g2M1dnUDhZQVJnYzNrR2JcL05jd25Md2RhNzVZZFRUK3NQMnJBUmk0dk8wUW5odFlld2dLVGJXSVNpWXNrSzBcL3BsUWpNQllydU42SzdtVmhzdzlkTEpsUkg5S2ZyRGI1QVB5dFJkdHV2c0RzYUU4NFRLYnJiajV6eGNjV0lxMGwrQXlYdm5kWGJiRzdhVkJXVkUyRlMwcVwvQUhCUEttMFJtTk1SUkEwREhyRUV2MElmUjZKRDNKUmtwQXh1Y2pmdTRaRUhuUUY5WEFuaVwvMWV5MHE3NzY3UTMwd2RGQzNCZHQrVGJjSDRBeFwvWDUxRit4REc5MldBN3NlSnN6V29SVlR1QjVcL25mUk5OVE45NUlsXC9XIiwibWFjIjoiZjQ5OGU0YTM3YjMyODljNDVhMGEyYjI3YmMzOTVjOWRmOWYyNDUyOTk5MjQ4NGUwYTE2NjhiNjlmOWU2ZTY1MSJ9

Ads
';
Advertisement