Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Hàn Đông Nguyên giật mình, mở to mắt hạ mắt nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ đang nắm quần áo anh, lại giương mắt nhíu mi nhìn cô.

Lá gan thật lớn, dám kéo anh.

"Em đang nói chuyện với anh đó"

Trình Ninh cũng không sợ anh.

Hàn Đông Nguyên: “... Vậy nên?"

"Anh không được quan tâm Triệu Chi"

"Còn cả Cố Cạnh Văn, anh ta vô cùng âm hiểm, ai biết sẽ làm cái gì sau lưng"

Hàn Đông Nguyên: "... Được"

Anh nhẫn nại nhắm mắt.

“Này…”

Nhưng mà Trình Ninh vẫn không buông tay đang túm áo anh, tiếp tục kéo kéo.

Hàn Đông Nguyên: "... Còn cái gì nữa?"

Trình Ninh đưa cho anh một cái ấm nước quân dụng màu xanh biếc, một bộ đã được thỏa mãn, cười tủm tỉm, ánh mắt sáng trong suốt nhìn anh: "Uống nước không?"

Hàn Đông Nguyên sắp không nhịn nổi nữa…

Lấy ấm nước sang hung hăng nốc một ngụm, thiếu chút nữa đã sặc.

Anh cảm thấy có phải anh quá dung túng cô rồi hay không, đã sắp leo lên đầu anh rồi.

Hàn Đông Nguyên hung tợn uống nước.

Nhưng mà Trình Ninh nửa điểm cũng không sợ anh giống như trước kia.

Chỉ cần anh nghe lọt được, cô cũng mặc kệ mặt anh đen bao nhiêu.

Suốt quãng đường sau Hàn Đông Nguyên đều ngủ, cô cũng không để ý đến anh nữa, còn sung sung sướng sướng mà hát.

"Ngọt ngào, nụ cười của anh thật ngọt ngào, thật giống như bông hoa đang nở trong gió xuân, nở trong gió xuân, đã gặp anh ở đâu ở đâu, nụ cười của anh thật quen thuộc, em nhất thời không nhớ nổi, à ở trong mộng, gặp qua anh ở trong mộng trong mộng..."

“Thanh niên trí thức Trình, cô hát bài này thật hay”. Chú Hai Khánh lúc đầu vội vàng lái xe, nghe Trình Ninh hát một lúc, đột nhiên mở miệng nói.

Trình Ninh hoảng sợ.

Chú Hai Khánh trầm mặc ít lời, lúc trước lái xe bò rất ít khi đáp lời bọn họ, vừa rồi cô nằm không có việc gì làm, sáng sớm gió mát thổi mang theo mùi vị ngọt ngào, quá mức thả lỏng, liền không nhịn được ngâm nga.

Đây cũng không phải bài hát của thời này.

Bài hát này phải chờ đến khi mở cải cách mới truyền ra.

Cô trước tiên nhìn trộm Hàn Đông Nguyên.

Nhìn thấy anh còn nhắm hai mắt hẳn là vẫn đang ngủ, lúc nãy cô cũng nhỏ giọng hát, chắc là anh cũng không có nghe thấy.

Chỉ là một giai điệu, qua vài năm nữa chắc chắn đã quên rồi.

Cô nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười với chú Hai Khánh, nói: "Dạ, chỉ là hát lung tung thôi, tâm tình tốt, liền không nhịn được hát vài câu."

Có thể sống lại, sáng sớm nhàn nhã ngồi trong xe bò nhìn phong cảnh trên núi lớn, còn có bánh ăn, còn có nước uống, bên cạnh còn có Hàn Đông Nguyên lúc trẻ, thật sự rất tốt đẹp.

Chú Hai Khánh cười ha hả, nói: "Thanh niên trí thức Trình thật đúng là một đứa trẻ tốt, những năm gần đây nhiều thanh niên trí thức đến như vậy, nhưng người chân chính thích nơi này, cũng chỉ có mình cô."

Có phải hay thích thật tình hay không, có phải vui vẻ phát ra từ nội tâm hay không, một ông già hàng năm đi qua đi lại trong núi lớn như ông, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Lại nói: “Liền người bên cạnh cô, trước kia cũng rất khô khan, nhưng mà tôi thấy, từ lúc cô đến đây, cậu ấy đã tốt hơn nhiều."

Trình Ninh nghe ông ấy nói tới Hàn Đông Nguyên, quay đầu định nhìn anh.

Hàn Đông Nguyên ngủ không nổi nữa.

Anh ngồi ngay ngắn, nói: "Xe bò của chú Hai Khánh đi thật êm."

Chú Hai Khánh cười, quang một roi cho con bò phía trước, không nặng, giống như là vỗ nhẹ con bò một chút để chào hỏi người đồng nghiệp này, cười nói: "Bò nuôi vài chục năm đấy, có thể không ổn sao?"

Bò trong đội đều do ông ấy nuôi, cần đánh xe bò liền giúp đánh xe bò, mấy con bò đều nghe lời ông ấy nhất, để ai khác đánh xe cũng không như ông ấy.

Có lẽ chú Hai Khánh nói chuyện vui vẻ, thế nhưng còn thét to hai câu sơn ca, sau đó chỉ chốc lát sau lại nghe thấy phía trước cũng truyền đến một trận tiếng thét to, là xe bò đi qua địa bàn của thôn khác, có mấy người thôn dân không quen biết đang dùng đầu gỗ đóng cọc, hát đáp lại.

Trình Ninh xem mê mẩn.

Hàn Đông Nguyên nhìn cô, lúc này đã có chút nắng sớm hiện ra, chiếu vào khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ tươi tắn của cô, đẹp như cảnh không có thật.

Ca từ của một câu kia, Trình Ninh không biết, kỳ thật mỗi một câu đều lọt vào tai anh.

Hoặc là như đập vào trong lòng anh.

Nổi lên một trận lại một trận cảm xúc khác thường không chỗ phát tiết.

Hai người đi sớm, lúc tới công xã thầy Diêu vẫn chưa tới.

eyJpdiI6InJNQlwvek9EdHNJK3N5bnpVY0R0TEpnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlViWDJmS3dKYVFWU21jQ3hnVmpaWExIdThuaG9tR2M3VCtHY1YwakJUMlwvQnRiNzVaeFNxT2NJXC82ODAwWXF2bmtTVkphS2xwblY2aDVTdmxcL2lrM3BuUXdwN3owQ3IybndmZjNzZTlzQ0JwVjVYNGxyN1h2S1VwRnRzZDQxSmpJeU5RRjZ6eWNtRWh4QWwxNStkdzdmMzFTR3lHVkljRUFjY3JEUXF1UzBQUHdqVGphOU53K2hUTU4ySDJwZmdDMStCTHd6Q2ZOM3dVZFVjT3F3b2JGM1F0ZnVOcFlacXZZQ3ZGSzVqSnVsbkVkMXJKbXJcL042T0x5XC9ib204eW9TcmxSa2VtRHhcL0wxaitmWFArNVBHbmVndnp4RG1CYmRYZk92c0dhdlBrQyszY1Y1K2xuRVZcLzZNcGJiSTRSazlEbm9PMTdWUU1UbndUMlJOSnVMV1RvVGJZV1wvaVFOdkNJQVJrQ3NLTkZieFZYb3VQejlWc2JhcThvK2hFVVdkazJ3RjA2WGxVb0tHeGJBK0ZGRktIY3ZcLzZqWnZybzhkb2dLODhNUHdYaEZ5WDE2dnhuYkQ0WmVvRmQzR2xFbHdVSzJ1bzZiVXFnOWEzVlBuOGRoVXc2NjRvUlNYNGd5XC9pSGtNb2orTmVjTUZRaVwvcjdjanN1bDNUNkRmZ21XWlpmaWs1N05RSnZpQVpQSGlYVmNpQ3I1SnQ5K011UEhMQ1wvY0RVZURmeE0zSVpXN1Z2YW5BcDFWcTRGM2RXcVJKZm5YMEdJUjhJWm12dllWYk9VS3J5UEFyQW44bll2R0NEOW1ES01SKzV6S0pQOHFNSitEU1wvMUhqRENaOTh6eGVMeHByU0ppSUZJYWpXVWt2QXl6d2RXaVJHMGFcL1loQjV5S05sYUQwekQzWCs2dk5VZGNtXC9SeW1ETnFsSmc2cHBxZHZUIiwibWFjIjoiN2UyM2E0OTBjNjRkMDdiNjg5YWI5OGQ2OWVhZTQ0Njk1MGNhM2M3YTA3NGIwZGMxZmY4YTRmMjliZGZhZGMyNSJ9
eyJpdiI6ImMwWmpzblk3QjZJdnREaHRcL290WWN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkpYYUR5WEU0b2t4NGhrS24xbGhxRnlkdncySTlTQlwvcTMyRzNYdklVXC9sNDVaTU16MktmTFVMRU9FZVd0aGhYd2FtUzVqYVF6SXdWem1ucTc0RzN6U3ZaekhsSmJKZmJOc3F6OFBEek9NZG14KzFLaDJoSHdcL3JnaVBucDdkNjhqRCswS0ZaQVNFT2RqQmZPdkRxWlRrYTlad05DYlBLZlwvRDlhZXhhOER5ZmY1c2Zyc25GM2k0TEFWR2lVZG9FdVRLNHJ5Z3JBYzlEdHRVYW15MHF3U21ldCs1UUorZUNsTGdxVFMzaUV3a2g0K0xTOFJ4R2VJTUs4WmNPNXVPM1dOeEJpSWpyYVhaOW9UbkJlRzB1Q2pZRkw1T0ZhOFlsZWNvQnNVZ1crZnNBbVpyT3VvZitzYk9CUTVOcldNSXNnU1hhNGJaMURKNXAzQ0pGb0trcEh1Q3hQV1NHbmVDalhneER5dzJ4ZXBwdlVDck83TjA5bUZJeldLaHEzS21KRTEiLCJtYWMiOiJjMmNlZTZmYjcyYzE4NzI5ODE0MTUxYmVmYzVkNmJlZDEyNzg3ZGU3MmFmYzI2MWE1MTBhZTE4YmZkMmNkYTY0In0=

Ngoài ý muốn là, trừ thầy Diêu, còn có một người trẻ tuổi cao lớn tuấn tú.

Ads
';
Advertisement