Nhóc con này lại còn khiến người ta ngại ngùng vậy nữa đấy?
Vừa luyên thuyên vừa tự luyến... Trước kia cũng tự luyến nhưng trong âm thầm, giờ thì mặt dày thật sự nha!
Cô ấy đưa chân đạp Hàn Đông Nguyên ngồi trên sofa cách đó không xa một cái: “Mặt trời trong núi phơi da được à, sao chị thấy ai cũng mặt dày hơn trước nhiều"
Sắc mặt của Hàn Đông Nguyên không mấy kiên nhẫn, anh rủ mắt nhìn cô ấy, mặt vô cảm nói: “À, chẳng trách không giống chị lúc nhỏ, dù sao cô ấy mới phơi một tháng thôi, còn chị thì phơi mấy năm rồi"
Hàn Nhất Mai sinh ra ở vùng núi, đến khoảng ba tuổi mới đến Bắc Thành cùng mẹ mình và bà nội Hàn.
Trước tiên Hàn Nhất Mai sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhảy cẫng lên.
Bà nội Hàn phụt cười, nói: “Đáng đời!"
Trình Ninh cũng không nhịn được mà bật cười, nhất thời cảm thấy không ổn, cô bèn ngừng cười đi theo Tố Nhã để tắm thay quần áo.
Lúc Trình Ninh tắm rửa xong đi ra ngoài, trên bàn đã có một mâm sủi cảo nóng hổi, còn có một bát bánh trôi nước chưng cùng rượu hoa quế nữa.
Sủi cảo là món yêu thích của Hàn Đông Nguyên, còn bánh trôi nước chưng với rượu hoa quế là món mà Trình Ninh thích nhất.
Lúc này mọi người đang vây quanh hỏi chuyện Hàn Đông Nguyên.
Đáng tiếc người nọ không nói gì mấy, mọi người hỏi mười câu anh mới bằng lòng đáp lại một câu. Mọi người hỏi một câu thật dài nhưng anh chỉ đáp lại hai chữ, nói chuyện với anh thật sự rất mất hứng.
Đó cũng là lý do tại sao bà nội Hàn có một đứa cháu trai và cháu gái ruột nhưng lại thích Trình Ninh nhất.
Thấy Trình Ninh đi ra, bà nội Hàn gọi cô đến ăn bánh trôi. Trình Ninh ngồi xuống, lúc này Hàn Đông Nguyên mới động đũa ăn sủi cảo.
Trình Ninh uống một ngụm nước rượu bánh trôi ngọt, cảm động đến mức suýt chút nữa rơi lệ, đã vài chục năm rồi cô chưa được ăn.
Thành ma đói mất rồi.
Về nhà mấy ngày cô không có gì làm, chỉ mải mê chuyện ở thôn nên cũng không nhớ ra việc mình muốn ăn.
Ở nông thôn không có mấy món đồ quý hiếm, cũng chẳng có ai chưng cất rượu.
“Ngon lắm ạ, bà nội."
Trình Ninh nói từ tận đáy lòng mình: “Nếu ngày nào cũng được uống rượu chưng bà làm thì đó nhất định là chuyện hạnh phúc nhất trần đời cháu"
“Giả vờ!"
Hàn Nhất Mai dùng giọng mũi lẩm bẩm.
Cô ấy cũng không quen nhìn Trình Ninh như thế.
Bà nội Hàn hung dữ liếc mắt nhìn Hàn Nhất Mai, bà quay đầu nhìn Trình Ninh với ánh mắt từ ái, lại không nỡ nói: “Aida, lần này các cháu về ở được bao lâu? Ngày nào bà cũng làm cho cháu ăn"
“Ba ngày"
Hàn Đông Nguyên dứt khoát nói ra sự thật tàn khốc.
“Vội vậy à!"
Bà nội Hàn thấy không vui, nhưng lại nhanh chóng bảo: “Không sao, bà làm cho cháu một ít bỏ vào lọ, quay về bảo Nguyên Tử mang về cho cháu"
Hàn Đông Nguyên đang vùi đầu ăn sủi cảo: “…”
Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trình Ninh, rồi lại liếc mắt nhìn bát bánh trôi nước chưng rượu hoa quế, anh trầm mặc hai giây rồi tiếp tục ăn sủi cảo.
“Vậy thì nặng quá."
Tuy tâm trạng của Trình Ninh đã khá hơn nhưng cô vẫn còn thấy giận Hàn Đông Nguyên, cũng không muốn để anh phải vác rượu gì cả, bèn nói với bà nội Hàn rằng: “Bà nội, không thì hai buổi tối đến nếu cháu rảnh thì bà dạy cháu làm một chút đi, như vậy thì lúc cháu về sẽ mua chút men rượu theo, khi nào muốn ăn mua gạo nếp làm là được."
“Được, được"
Bà nội Hàn vui tươi hớn hở nói: “Tối đến chúng ta cùng làm"
Hai người trò chuyện với nhau, bên kia Hàn Đông Chí đã cầm bộ dụng cụ làm bếp của Hàn Đông Nguyên về, đang nhìn bộ dụng cụ ấy.
“Làm không tệ nha."
Anh ấy sờ sờ, hỏi: “Một bộ này các em bán thế nào?"
Bộ dụng cụ làm bếp này không làm từ vật liệu gỗ quý lắm, nhưng nếu mua ở cửa hàng bách hóa thì trọn bộ nhiều món như thế này cũng tốn mười mấy đồng.
Anh đang ăn sủi cảo, đáp lại ngắn gọn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất