Cho nên anh ta hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao Trình Ninh lại từ bỏ công việc, đi theo Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn.
Do tức giận nên hơn một tháng nay anh ta không viết thư cho cô.
Tuy nhiên sáng nay khi nghe tin cô đã về, anh ta vẫn không kiềm chế được tới tìm cô.
Khi nhìn thấy cô, tất cả tức giận đều tan biến.
Ai có thể giận cô chứ?
Thế nhưng khi thấy Hàn Đông Nguyên ngồi đó, cơn tức giận của anh ta lại xông lên.
Anh ta hít sâu một hơi nói: "Ninh Ninh, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi"
Ừ, ra ngoài nói chuyện.
Trình Ninh thật sự không muốn để người này vào phòng.
Hai người ra sân.
Hàn Đông Nguyên đá đổ ghế dưới chân, đứng lên xoay người đi lên lầu.
Bà nội Hàn giật mình, quay đầu nhìn cháu trai, nói với bóng lưng cao lớn: “Vừa mới về nhà đã không vừa mắt muốn đập cái này cái kia. Chao ôi, cháu xem lại mình đi, tính tình như thế này, rõ ràng vẻ ngoài cũng được, sao lại không có cô gái nào để ý? Cháu nhìn Ninh Ninh đi, tại sao vừa về đã có người chạy tới cửa tìm, con bé xuống nông thôn một tháng, hết chạy sang tìm lại gọi điện hỏi, chưa từng từ bỏ? Tính tình của cháu đúng là ma quỷ cũng ghét! Trời ạ!"
Hàn Đông Nguyên:"…"
Thậm chí còn tức giận hơn!
Anh bực mình đá vào cầu thang, lần này không phải cầu thang đổ, mà chân anh suýt nữa gãy.
Dưới cơn đau dữ dội, anh thẳng lưng bước “bịch bịch” lên tầng.
Bên kia, Trình Ninh đi theo Kỷ Thành Quân vào sân.
Thật ra Trình Ninh không đi vào trong sân, ngay tại bậc thang ở cổng, Trình Ninh dừng bước, dự định không muốn đuổi theo anh ta.
Kỷ Thành Quân đề nghị ra ngoài, muốn dẫn cô đến Tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước ăn món tráng miệng.
Nghe anh ta nói, Trình Ninh mới nhớ ra tay mình vẫn cầm theo đồ.
Là đồ tráng miệng chưa ăn hết mang về từ tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước, Kỷ Thành Quân vừa vào cửa đã lao đến trước mặt cô, khiến cô chưa kịp đặt đồ xuống.
Cô giơ chiếc túi trên tay lên nói: "Em vừa ăn xong, anh có gì muốn nói cứ nói ở đây, chiều nay em có việc phải làm"
Chính là nghỉ ngơi.
Chuyện này rất quan trọng.
Kỷ Thành Quân mấp máy môi.
Không biết có phải ảo giác hay không, anh ta luôn cảm thấy Trình Ninh trước mặt mình hơi khác so với trước kia.
Trước đây Trình Ninh là người dịu dàng yên tĩnh, tuy rằng ít nói nhưng trong người lại ẩn chứa một loại sức mạnh trầm lặng.
Đối xử với anh ta cũng rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn.
Nhưng đang đứng trước mặt anh ta, cái này, nói thế nào nhỉ, rõ ràng là một người, nhưng lại có cảm giác mạnh mẽ hơn nhiều.
Đúng vậy, khóe mắt và đuôi lông mày chứa sự nhiệt tình chưa từng thấy qua.
Nhưng sự nhiệt tình này không dành cho anh ta.
Cô đối với anh ta, thậm chí còn mất kiên nhẫn.
Có vẻ như muốn anh ta nói rồi nhanh chóng rời đi.
Trước kia cô chưa bao giờ như vậy.
Điều gì đã xảy ra trong thời gian này?
“Ninh Ninh"
Kỷ Thành Quân hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại và nói: "Nói cho anh biết, tại sao đột nhiên em lại muốn xuống nông thôn?"
Trình Ninh đứng trong sân nói chuyện với Kỷ Thành Quân, cô muốn đuổi anh ta, để từ nay về sau anh ta không quấy rầy cô, cô cũng không muốn giải thích bất cứ điều gì với anh ta.
Anh ta không có tư cách chất vấn cô.
Cô cũng không có nghĩa vụ giải thích bất kỳ hành động nào của mình với anh ta.
"Bởi vì em muốn về nông thôn "
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất