Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Vừa sợ vừa tức lại vừa vội, duỗi tay như muốn bắt cái gì, nhưng cơ thể đau nhức điếng người, cái gì cũng không bắt được.

Trình Tố Nhã nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Kỷ Thành Quân, con cũng là đứa mà dì nhìn từ bé đến lớn, dì hy vọng con có được một tương lai tươi sáng. Chuyện này tự con ngã xuống cầu thang, đối với ai cũng tốt, một khi làm lớn chuyện thì dù bên ngoài chỉ có tiếng gió đi chẳng nữa, hình tượng của con cũng có tì vết, suất đại học của con khó mà bảo toàn. Con là người thông minh, tự con nghĩ đi."

Kỷ Thành Quân thở hổn hển.

Trên người trên mặt thoắt nóng thoắt lạnh và cơn đau nhức khó nén.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trình Tố Nhã nói xong, không định để ý tới anh ta, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lúc này cửa lại “rầm” một tiếng mở ra, một người phụ nữ trung niên vội vàng đi vào. Đó là Lưu Mẫn Phân.

"Chuyện gì xảy ra? Tố Nhã, Thành Quân đang đi đường tại sao tự dưng lại ngã?"

Lưu Mẫn Phân vọt vào phòng bệnh, thấy con trai mình mặt quấn vải thưa thì cũng cảm thấy là lạ.

Ngã?

Còn có kiểu ngã ra mặt mũi bầm dập thế à?

Bà ta nhào qua, cầm lấy tay con trai mình, nói: “Thành Quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con bị thương thành như thế, sao mà tự ngã được? Là ai, ai đánh con ra như vậy? Con đừng lo, mẹ nhất định sẽ ra mặt cho con!"

Bà ta nói xong rồi quay đầu hỏi Trình Tố Nhã: "Tố Nhã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thành Quân nó đi tìm Ninh Ninh, sao lại bị người ta đánh thành như vậy?"

Nói tới đây bà ta đột ngột nghĩ đến điều gì, hoài nghi nhìn Trình Tố Nhã chằm chằm, sau đó quay đầu hỏi Kỷ Thành Quân: "Hàn Đông Nguyên đánh nó, Hàn Đông Nguyên đánh nó đúng không?!"

Tính nết Hàn Đông Nguyên từ nhỏ đã khó ưa, thích đánh nhau, cả đại viện ai mà không biết?

Chưa nói tới người khác, Thành Quân nhà họ lúc đi học cũng rất hay bị anh đánh.

Nghĩ đến đây, đúng là thù mới hận cũ, mắt cũng long sòng sọc.

Kỷ Thành Quân run run môi, mắt nhìn Trình Tố Nhã.

Anh ta mới nãy còn tức giận khó nén, nhưng mẹ mình vừa xông tới quậy một trận như vậy, anh ta như thể rớt vào hầm băng, lạnh đến mức đau rét toàn thân. May là tốt xấu gì cũng bình tĩnh trở lại.

Trình Tố Nhã lại không thèm nhìn Kỷ Thành Quân, chỉ nhíu mày, sau đó lạnh lùng nói: "Mẫn Phân, bà đừng ăn nói bậy bạ. Đông Nguyên của chúng tôi tính tuy hơi cộc, nhưng chưa bao giờ vô duyên vô cớ đánh người. Sau khi lao đầu vào làm việc, lại càng ít khi gây hấn với người ta. Hơn nữa, nó tuân theo chính sách nhà nước, cố ý chuyển công tác xuống nông thôn, cùng nhau làm việc với trung nông và bần nông trong núi sâu rừng già, cùng nhau xây dựng nông thôn. Hôm qua mới về nhà một chuyến, trừ công việc ra thì đều làm tổ ở nhà, đang êm đẹp chạy đến đánh Thành Quân nhà bà làm gì? Đúng là ngồi yên trong nhà, tai hoạ ập đến! Bà nói đúng không?"

Lúc này bà mới nhìn Kỷ Thành Quân, ánh mắt đầy vẻ bức bách, nói: “Con nói xem có đúng không, Thành Quân? Nó tại sao phải ra tay đánh người?"

Đôi chị em trẻ tuổi này cuối cùng vẫn nảy sinh hiềm khích vì đứa nhỏ nhà mình.

Môi Kỷ Thành Quân run rẩy, cuối cùng khuất nhục nhắm chặt mắt, lời nói gần như rít ra từ kẽ răng: “Mẹ, không phải Hàn Đông Nguyên đánh, là do con sơ ý trượt chân ngã."

Lưu Mẫn Phân đương nhiên không tin.

eyJpdiI6Ilk0U3lFVm1RSExhbkp5c0RFT0xJNGc9PSIsInZhbHVlIjoic1FIZHA1bHRcL25zMUpUTmVaaVBXYUlXeUtncUdiMXJjSkloNVpQYjNlVmhWK3ZSckJrZnl4T3BnNFNGUEZ0a0VBb21jRnNRMWdBQjVNZnlJTW9UUTgyNHJnSXRuUUU0ZjZEeGs2YmVcL214XC96cE9MZGw5RzNPYlNVVWYrTUZlNnNiRSs5NXJNTWlSeFFNZTBaY3RmdGRSMUc2OUlHS3EwMnB2a1JGenJ3ZG5cL1RhUVBSWEIrQWhaam1MZ1J6d2d5eVNVZDlCazJ1ZzhacCtmd1d6Z3RHWTJpXC83NXorZnRVWVBwQUtnVEk5eWxjPSIsIm1hYyI6ImRhYjZhMmQ1M2E2N2E0MjIzOGU1YmZiOWE4ODU0M2UxY2RhZDZmNWQzZGYzMzYyY2RhNDVmY2FmZTU3ZmZkNWYifQ==
eyJpdiI6IlN2Z0NpRGVZems5SitZM1J0Z0tHdEE9PSIsInZhbHVlIjoiUkFTMndOSEJLUWlvNFlpNmdxdXgrRWtvYTdJNmo0aVdIMlZIXC9uRlBJRW5mSDZhRVwvY01OTDM2K0hGVTd1MTlSdzN6RXR1UjRKXC9kNjlZMjBYaDNTMzlcL1NaamQrMW1jelEzYnN4K2U1eXN4dGc0VDU2eTk2eE9pKzFvUjdmNFBWVGZER2dDREJqbWhIVGp0eEJoSFwvMkJ4bW5aSGdSVzdPenNuRUpXWTJVYWp3VVZOWVcwaEY0VWFScDVYWGwwRjlCNjhGeldMV0ZuZ0p3TWk1ZTRFTW5ySzhldTFkZFJNdlVJQjBPbU4xSVBPamJaNHJWaDg0WGh3NjcyZ1NwQTJcL0I3QXlvZlZWOG1lSXVqaW9IVTVtaWkweWZrbTExblh3KytOMVQ5azhONXJXMWRBUllWUDVLSFgrRmdabzZkQ2lqcjBQeWRBVk43dnFhNlRLYnhrYk93Uno2RmZaczM0M09pUkR1WTJNRHlZTVwvaWFGYUVENzhoQUdsVmhTVmpLUDB2Ujl5eklNZHFMREFNdE9sV0hhTXpcL2kyNklFMzhoMXN4YTBTVXpOSjdzbUhzd1NzWE1iTmR6bHhcL3BrMHh5MmVWSjFoNDFWOXhDbHBVV1Z0a1phSmdWbXJQSlRqR1pJQldyaW10ZGwzY2pRZGJ6VWVJMWtRV0VWQ0ZUdCtHMGw4VDNOOEpTQ2w0Q3U2Y3hrNHZYRzNjbDBpclRkOHBqdFRQS09ZelQ3RlVzOGVESVBuNHVublhwZ2ZzcGlJNFRmbllXYWtVRnptQktzb2NjazNnTVBSZytoMWdraGx6Q2kyUFhnRmxuekpJRU8wV1AxR2ZlRzVpYkV3QnNwQVZtUDgwZG1qUE9FZnM4YmxiRlpnWjJ3b0IyZE1WYzl1bnZ6R255XC9yMlRJb2h1VkJISE1rYjJUTzJoZkpMSkd6Zis4U2ZybHN2VXpkOFwvY3pVWjAzbGdhajlvQVZjdGRFWEsrYnFvVXhpcGtDQ0tXdEM2N3NFM000SXFZbXBJd3M5clhRYWVnU1dTSGR0QWNYMjBhc09rclV3PT0iLCJtYWMiOiIxYWNlNDBlNmM0NzhmNWEyNWQxMmFiZDJlOTUwY2VjZjY0MWM2YTQyMjY3MDViYzg2YTNhYWUyYzRmYjVjMDQ0In0=

Nói xong liền xoay người ra cửa.

Ads
';
Advertisement