Liêu Thịnh bị nghẹn dẫn đến sặc cơm, phát ra tiếng họ kinh thiên động địa, cơm trong miệng còn phun đầy mặt cô hai Liêu.
Cô hai Liêu bị phun khắp mặt, bắt đầu phát cáu.
Tệ nhất là anh ấy không chỉ phun vào mặt cô ta mà còn phun vào chén thịt kho tàu trước mặt.
Có để cho người khác ăn không đấy?!
Cô ta lau mặt rồi bưng chén thịt kho tàu ra một bên, quát Liêu Thịnh: “Mày bị điên hả?"
Nổi khùng lên thật rồi.
Liêu Thịnh trở lại bình thường, liếc cô ta một cái rồi phớt lờ bà chị này, mắng một câu: “Chị mới điên ấy"
Trời đánh còn tránh bữa ăn mà.
Trình Tố Nhã trở về từ bệnh viện, bà nội Hàn đã tỉnh, đang nói chuyện với Trình Ninh ở phòng khách.
Bà vừa về, hai bà cháu đều nhìn bà.
Trình Tố Nhã thả lỏng mặt này, cười với hai người rồi đi qua ngồi xuống. Trình Ninh bưng nước cho bà, nói: “Cô có mệt không, nghỉ một lát đã, đều tại con."
Biểu cảm của Trình Tố Nhã càng dịu dàng hơn, nói: "Không mệt, không sao, hai bà cháu đừng lo lắng"
Rồi bà ngẩng đầu liếc mắt nhìn trên lầu, sau đó chăm chú nhìn Trình Ninh nói: “Đúng rồi, Đông Nguyên đâu? Đang nghỉ ngơi trên lầu à? Cái tính kia của nó sao có thể ở lì trong nhà được chứ."
Trình Ninh nghe cô hỏi đến Hàn Đông Nguyên thì bĩu môi nói: "Không biết, có lẽ là đi gặp bạn bè rồi."
Hàn Đông Nguyên tính cách táo bạo nhưng có rất nhiều bạn bè.
Sau 10 năm anh ngồi tù rồi ra tù, những người bạn đó vẫn giữ mối quan hệ rất tốt với anh, vài người trong số họ còn theo anh xuôi nam gây dựng sự nghiệp, trở thành nền tảng vững vàng trong bản đồ thương nghiệp khổng lồ sau này của anh.
Cô đáp lời, vẻ mặt rất ung dung, tất nhiên là không quá quan tâm đến hành tung của Hàn Đông Nguyên.
Cũng không quá để tâm đến cái tên Hàn Đông Nguyên này.
Nhưng có thể nhìn ra, cô không oán hận hay bất mãn gì anh.
Mà ngược lại trong giọng nói còn có vẻ thân thiết hơn trước đây.
Bây giờ họ cùng sống ở nông thôn, cùng nhau mở xưởng, tính tình của Hàn Đông Nguyên tệ thì tệ thật, nhưng cũng xem như chăm sóc cho cô.
Thân thiết hơn cũng là chuyện bình thường.
Trình Tố Nhã thở phào một hơi.
Cho dù lời nói của Kỷ Thành Quân tràn đầy lỗ hổng nhưng một khi chưa xác nhận thì lòng bà không yên ổn nổi.
Bây giờ thấy cháu gái không có gì lạ thường, mới xem như yên tâm một nửa.
Lúc này bà mới hỏi Trình Ninh: "Ninh Ninh, vết thương của Kỷ Thành Quân rốt cuộc là do đâu mà ra?"
Trước khi Trình Ninh kịp bĩu môi thì bà đã lên tiếng trước, thoáng trầm mặt nói: “Đừng viện lý do lý trấu để qua mặt cô. Cô nói cho con biết, cô đã chặn lời ra tiếng vào bên phía Kỷ Thành Quân và nhà họ Lưu rồi, ra ngoài cứ nói là tự nó ngã. Nhưng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, con nhất định phải nói với bà nội và cô một tiếng mới được chứ, tính coi cô và bà nội như người ngoài mà lừa gạt ư?"
Trình Ninh cắn môi, thở dài, nói: "Chuyện này đúng là không trách anh ba được. Do Kỷ Thành Quân kia nói muốn kết hôn gì gì đó, con không thích anh ta nên dứt khoát từ chối, ai ngờ anh ta vậy mà động tay động chân với con ngay ở cửa nhà mình. Cô và bà biết tính của anh ba mà, cộc lắm, cho dù không thích con cũng không cho phép thằng đàn ông khác đυ.ng tới con nên anh ấy đ.ấ.m thẳng vào mặt Kỷ Thành Quân... là vậy đó."
Trình Tố Nhã & Hàn nãi nãi: “...”
Tuy đã sớm đoán được, nhưng nghe xong vẫn tức giận khó nén.
Lúc này trừ bản thân Trình Ninh, bà nội Hàn và cô Trình vậy mà đều vỗ bàn khen Hàn Đông Nguyên đánh hay lắm.
Trình Ninh: "..."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất