Hơn nữa cô tin rằng, cuộc sống của mọi người rất nhanh sẽ ngày càng tốt hơn. Cô kể: “Mọi người ai cũng có cơm ăn, thỉnh thoảng còn có thể ăn chút bánh trứng, có lúc bọn trẻ con lên núi đào trứng chim tìm nấm, còn có thể kiếm được một bữa ăn ngon lành, mỗi ngày trôi qua đều rất thú vị và vui vẻ, hơn nữa chúng cháu cũng đang xây dựng công xưởng, cuộc sống của dân làng sau này nhất định sẽ ngày càng tốt hơn, đại đội cũng dự định xây trường tiểu học, mấy đứa trẻ cũng không cần phải vượt qua mười mấy dặm đường núi để đi học nữa.
“Chao ôi, vậy thì tốt quá!"
Bà nội Hàn cười híp mắt nói: “Các cháu thật sự đã làm được một điều rất có ý nghĩa nha.”
Nói rồi bà ngước mắt lên nhìn Hàn Đông Nguyên đang từ trên lầu đi xuống, dùng tay ra hiệu với anh, để anh ngồi xuống bên cạnh Trình Ninh, sau đó tiếp tục nói chuyện với Trình Ninh: “Mấy đứa không biết đâu, chú của mấy đứa ấy à, nhìn thì có vẻ nghiêm túc, thái độ cũng không để lộ ra ngoài, nhưng nghe nói các cháu vào trong núi xây dựng công xưởng, đồ đạc làm ra vừa tốt lại có thể bán lấy tiền, dân làng còn học được nghề, sau này có thể ăn uống no đủ, trong lòng nó không biết vui đến thế nào rồi, còn cảm thấy tự hào thay các cháu nữa.”
Trình Ninh gắp lấy một khúc bánh quẩy vàng giòn nhúng vào chén cháo nóng hôi hổi, dùng đũa gắp lên cắn một miếng, vừa xốp vừa giòn lại còn không bị béo ngậy, ngon đến chảy nước miếng.
Cô cắn một miếng, sau đó nhìn sang Hàn Đông Nguyên vừa đi tới ngồi cạnh mình, mắt liếc qua liền nhìn thấy trên mặt Hàn Đông Nguyên lộ ra dáng vẻ như thể ai nợ mình mấy trăm tệ chưa trả, cô liền cười híp mắt nói với bà nội Hàn: “Chủ yếu là do anh Ba quá lợi hại ạ, tất cả đều do anh ba tự mình lo liệu, cháu chỉ giúp anh ấy một số việc tay chân lặt vặt thôi, bà nội, trước mặt của chú, bà có khen anh ấy như thế nào cũng không quá đáng đâu ạ."
Hàn Đông Nguyên sáng sớm sau khi chạy bộ và tắm rửa xong, tâm trạng nóng nảy cũng đã giảm đi một chút.
Nhưng cô gái này lại không để anh yên ổn một giây một phút nào.
Anh xé một miếng bánh bột ngô, không thèm nhìn cô và nói: “Tám giờ ra khỏi cửa, cô vẫn còn mười lăm phút nữa"
Bà nội Hàn không vừa mắt bộ dạng này của anh, liền cằn nhằn: “Không phải chỉ là đến công xưởng của người khác thôi sao, hơn nữa chúng ta cũng không hẹn trước, đến sớm hay muộn thì có gì khác nhau, Ninh Ninh không dễ dàng gì mới có thể trở về một lần, cháu đến một bữa cơm còn không để cho con bé ăn đàng hoàng, cháu là Hoàng Thế Nhân hả?"
Hàn Đông Nguyên mắt điếc tai ngơ, không thèm để ý.
Anh ăn uống rất gọn gàng, trông không có vẻ gì là nhanh nhưng đồ ăn cứ như có gió cuốn, rất nhanh liền bị anh ăn sạch, ăn xong liền lau tay rồi đứng dậy, thu dọn bát đĩa xong xuôi rồi đứng ở cửa chờ Trình Ninh.
Bà nội Han tức giận đến mức mắng anh là "đồ cứng đầu", nhưng Trình Tố Nhã lại mỉm cười nói: “Trong công việc thì phải có tác phong làm việc, nên làm như vậy.”
Sau đó, bà còn thúc giục Trình Ninh nhanh lên kẻo muộn.
Cứ như vậy, Trình Ninh theo lời thúc giục của bà mà cùng Hàn Đông Nguyên ra ngoài.
Liêu Thịnh đã sớm đứng đợi ở ngoài cửa rồi.
Trình Ninh hỏi: “Sao anh không vào trong mà đợi?"
“Không phải chúng ta đã hẹn trước rồi sao?"
Nhưng kỳ thực Liêu Thịnh còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là từ khi anh ấy biết mẹ ruột của mình có ý định muốn Trình Ninh làm con dâu, hơn nữa bà đã bày tỏ ý muốn này với nhà họ Hàn, đặc biệt là trước mặt dì Trình, mỗi lần Liêu Thịnh đi đến trước cửa nhà họ Hàn đều run cầm cập, làm sao dám bước chân vào nhà họ Hàn nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất