Làm như vậy không cần giám đốc công xưởng Hàn Kỳ Sơn phải ra mặt, bọn họ đều lớn lên trong đại viện của xưởng máy móc, làm gì có đầu bếp nào trong nhà ăn của xưởng máy móc mà bọn họ không biết.
Chưa nói đến mẹ của Liêu Thịnh - thím Liêu, vẫn đang làm việc ở căng tin.
Hàn Đông Nguyên liếc xéo Trình Ninh một cái.
Trình Ninh lại nói: “Chúng ta không phải là dựa vào quan hệ của chú, chúng ta chỉ là mượn chỗ trong căng tin mà thôi, chuyện này chỉ cần Liêu Thịnh tự mình đi tìm quản lý căng tin là có thể làm được, chúng ta không cần phải vì lý do này mà cố tình trốn tránh"
Nói xong cô cười một cái rồi lại tiếp lời: “Xem như là do tôi ở trên núi phơi nắng quá nhiều đi, dù sao thì điều đó cũng không quan trọng"
Cái gì mà mặt trời trên núi?
Liêu Thịnh nghi hoặc nhìn cô.
Trình Ninh cười nói: “Người ta nói ở trên núi phơi nắng càng nhiều thì da càng dày, anh Liêu Thịnh, sau này làm ăn cần phải có da mặt dày, lúc quay về nhất định anh phải đi phơi nắng nhiều hơn đấy"
Liêu Thịnh: “???"
Hàn Đông Nguyên vậy mà lại cười lên rồi nói: “Cứ làm như vậy đi.
Vừa nói anh vừa đi thẳng đến tiệm cơm nhà nước.
Người đầu bếp nhìn thấy Hàn Đông Nguyên lại tới, liền cười nói: “Cậu nhóc này, chắc là coi chỗ này của chúng tôi như căng tin nhà cậu rồi đấy à?"
Tiệm cơm nhà nước của bọn họ là tiệm cơm của một doanh nghiệp nhà nước lớn, đằng sau còn có một khách sạn lớn, cho nên đồ ăn cũng không hề rẻ.
Nói rồi lại hỏi sang Trình Ninh: “Em có biết thằng nhóc này đêm qua cùng với một đám bạn xấu đến đây, nốc rượu như nước lã không, lúc về đến nhà có dạy dỗ cậu ta một trận không?"
Trình Ninh chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Hàn Đông Nguyên.
Hàn Đông Nguyên không hề nhìn cô mà nói với người đầu bếp: “Được rồi, chúng tôi chưa ăn cơm bây giờ đâu, gọi chú Lưu giúp tôi, chúng tôi có chuyện muốn tìm chú ấy"
Chú Lưu là quản lý của nhà hàng này.
Trước đây bọn họ đã cung cấp lâm sản trên núi cho tiệm cơm này mấy lần nên cũng đã có giao tiếp qua vài lần rồi.
Người đầu bếp tưởng vẫn là về chuyện thu nhận lâm sản nên cười nói: “Được rồi, các cậu ngồi xuống đợi một lát đi."
Đợi chú Lưu ra đến nơi, Hàn Đông Nguyên nói cho ông biết ý định của mình, Trình Ninh lại mang hàng mẫu ra, đặt lên trên bàn, chú Lưu đưa tay cầm lấy xem kĩ từng món từng món một rồi cười nói:
“Muốn tiệm cơm của chúng tôi đổi sang sử dụng bộ dụng cụ ăn uống của các cậu thì việc này cần phải có sự phê duyệt từ cấp trên, có chút phiền phức, nhưng trái lại, tôi có một ý tưởng, tiệm cơm này và khách sạn có lượng người đến và đi khá nhiều, các cậu mang đến đây hai bộ sản phẩm, chúng ta sẽ đặt một bộ ở quầy trưng bày của tiệm cơm và khách sạn để giúp các cậu bán hàng, đúng vậy, còn có tờ rơi quảng cáo này nữa, về phía khách hàng bên khách sạn, chúng tôi có thể giúp các cậu chào hàng, xem xem có thể nhận được đơn đặt hàng hay không"
Như vậy đã là rất tốt rồi.
Hàn Đông Nguyên cảm ơn chú Lưu, sau đó nói với chú ấy rằng ngày mai sẽ để Liêu Thịnh mang hai bộ sản phẩm đến, đợi bọn họ trở về sẽ gửi một lô khác sang, anh lại nói tiếp: “Quầy hàng của tiệm cơm bên này cũng không rộng lắm, cứ để bộ dụng cụ ăn uống dành cho trẻ em vào thôi."
Ở đây có một quầy hàng chuyên bán các món điểm tâm ngọt.
Hầu hết những người mua món này đều là để con cái họ ăn.
Có vẻ như dù đi đến đâu, phản ứng tích cực nhất vẫn là về bộ dụng cụ ăn uống dành cho trẻ em.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất