Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Nhưng khi cô phản ứng lại được thì liền hiểu vì sao Hàn Đông Nguyên lại nói như vậy.

Ánh mắt của người đối diện cũng quá mãnh liệt và thẳng thắn rồi.

“À, cái đó"

Ngô Đại Khải đỏ mặt tía tai, "Ồ, là người yêu của cô à, giám đốc nhà máy trẻ tuổi như vậy, quả thực là tuổi trẻ tài cao nha”. Anh ta nói một cách rất lúng túng.

“Anh ấy cũng rất đẹp trai.”

Lúc này, một nữ đồng nghiệp trung niên đang ngồi bên cạnh Ngô Đại Khải, có lẽ là để giải vây cho tình huống ngại ngùng lúc này, đưa cho anh ta một ly nước và nói: “Đại Khải, cậu ăn nhiều hạt dưa như vậy, uống chút nước đi"

Sau đó lại bắt chuyện với Trình Ninh: “Công xưởng của hai người ở đâu? Có thể giới thiệu cho chúng tôi biết được không, công xưởng sản xuất thiết bị điện của chúng tôi có rất nhiều khách hàng, nói không chừng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác"

Trình Ninh đưa cho chị ta một tờ rơi quảng cáo, người phụ nữ trung niên đó lại hỏi thêm vài câu, nghe nói bọn họ là một công xưởng do nhóm thanh niên tri thức lập ra giúp công xã, chị ta cảm thấy rất khâm phục, một mực muốn Trình Ninh để lại thông tin liên lạc, nói rằng con trai chị ta hè năm nay sẽ tốt nghiệp trung học cũng muốn về quê, làm chị ta rất lo lắng, nếu chỗ của Trình Ninh có nhận những thanh niên tri thức vào làm việc trong công xưởng sản xuất các sản phẩm tre và gỗ, vậy thì tốt quá, có thể gửi con trai mình đến đó....

Trình Ninh: “…..”

Lần này hai người họ trở về Bắc Thành, không ít người đã bày tỏ mong muốn được gửi con cái hoặc em trai em gái của mình về quê, đến chỗ hai người họ làm việc.

Đây là thu hoạch được một đợt công nhân cho tương lai sao?

Tối đến, toa xe bắt đầu trở lạnh, Trình Ninh cảm thấy buồn ngủ nên dựa vào phía trong ngủ thϊếp đi, thi thoảng khi xe rung lắc, đầu cô lại đập vào bên canh chỗ ngồi, cô cũng chỉ nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó điều chỉnh lại tư thế và tiếp tục ngủ, Hàn Đông Nguyên nhìn thấy mấy lần, không chịu nổi nữa liền cởϊ áσ khoác quân đội của mình ra, kéo cô vào trong lòng mình rồi đắp áo khoác lên cho cô, Trình Ninh không hề tỉnh dậy, tuy không tỉnh dậy nhưng cô vẫn lẩm bẩm một câu gì đó, nắm lấy áo len của anh cọ xát một hồi, sau một hồi tìm được một vị trí thích hợp liền ngủ thϊếp đi.

Hàn Đông Nguyên: “…..”

Anh ôm lấy cô, cam chịu mà thở dài một tiếng, lấy áo khoác quân đội quấn chặt cô lại, sau đó ôm lấy người cô để cô không bị trượt xuống, sau đó dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.

Tim đập có chút lộn xộn, cơ thể cũng khó chịu, tay dùng sức ôm chặt cô, cố gắng kiềm chế, hít mấy hơi thật sâu rồi mới từ từ bình tĩnh lại một chút.

Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Trình Ninh liền tỉnh dậy, phát hiện ra bản thân mình thế mà đang ngủ trong lòng của Hàn Đông Nguyên, cô c.h.ế.t lặng, ngay lập tức vùng vẫy thoát ra, nhìn anh một cái, trong ánh sáng mờ nhạt, cô nhìn thấy anh cũng đã mở mắt, đưa tay lấy đi chiếc áo khoác quân đội, cô có chút căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: “Hôm qua em ngủ quên mất...anh ba, em không cố ý đâu.”

Cô nghĩ rằng để ngủ cho thoải mái hơn mà bản thân mình đã dựa vào người anh.

Hàn Đông Nguyên vận động tay phải một lúc, lựa chọn phớt lờ cô.

eyJpdiI6IjJROTdxNDhURGlcL1pqRVdVb3MxcGhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlVRajNWVFJVdlBQMmdROEM3XC9IZGdYXC80VVc5dDlUQ29sSjlLOGcrMWw2UkN3ZXU3cThcL25zUVY3M2xtUW9XbGhUMDg4Mk9FVGtHZEZPNWIyVDM1UlZcL2tRN3YrSmlNRnNTcGx1R1hXYVRsbHdFTVEwNzVKTE9Zd2JydEZiUWNFOXFLSlYxazdXK08xMGRXWlh3U1BGNE1FdmgraE1PSlNxR2tBRXVnZFM5bGFaVlwvSVlGbVRYR0tXRTIxSHdVSVhONElXWmt1dzNtMkdFY20zK3pwQlo0VnUyaDNjZHFDbEFWVEtXSmpvMnpWK3BTZVpZT2JPN2Q4M25vclwvOGN2dGllMTNOcG9yTFVqSFN0S25yRllGbDlSV1pXZXd3UmhYM05oVEVWdVpzRVRnM0dlYjFDT09LTU1RajZtS3ZIMlwvZFZqc3RDK1wvUjVwemFBZTNidnVzMHdhdWVid0VrakdVU1JXck5MTWV5SEdjTTZcL250OGIrQ2o4ak5WUWdUWUJic2MxQkR2UTU3SEZXbmVmaVp1MmdsVEdhV0lhb3htT3RnWUlEMjQ1bU1kMUNLdXYyUndJdkdFMDBrSnR4aDJUSzdPdDBtT2VxM1F0WUtmMUdhRnBlS3dzR1UwN0U4MnBnUFJUazF4ZDJlYmVSY21sQUQ1NllqNHhcL3RwbWFtWjR4WXJmbnpjUVE2RzRpdm5WaFJ5SFdaYlF0Uys1Ynhtb1QweEMxR3Z5ekhxQjN6UTNzTzlDY0NPTDNybmp2TWNFZHE2ZlVjWk1pTHZZTjZFc1c0K2FhVFJRTlwvWHVDdUdCVWZOZk9RME9LYTJ4bnViZnJSZ001M2pKQVwvZithNmhRWXNaR3BvR1pnWkZtdldYOTQ4dzRaWSsrQlh4OWJuUDgxZW9zbms5diswWmxIcm9VY1A4MVU2Tlp3UFVrc3ZTQVFhdklLdjl6TnBOTWVQNE4yQTJzbFFcL3BjeVJvaXRlZHBoRWtTTWVEOGZESmdWTUtrZEU5M0VDTlQ5Z0dNaE8rUUFFNXViVm01OTFzdTAwXC8wSlB4aXVYUHl0U2pVOEgxXC9xeVgrbFhBM3d5NE9uRlpTaVhOcllBVjFIdW00TW1jalp3Mnloem80ZXZyTVdkRUFaZWhsWENCczczNXczUUxPejBFUUxVb0tmeURHVXhCYUZFQzFvWGtiYVBFTnprY2dNYjBtSWFsZ2s5VWZFelUweVwvTGNGN0EraHZGRld1Q3hLSFBcL3daUkFkc2d6YTJ5WXU3XC82UEpOWEtjTXJmSDNmc29nTkJ3OGgyUGhFUHBBQWNBcGZCN0YyTEVNWjVCcDk3M3QzUW9PV0FHQTdXTkp2TGIwckV1Rk42R29oSEpibGwiLCJtYWMiOiIyMTIzODk4NGI5NGNlM2FhYThmNjQzNjE0NDM4YTVmZDgzY2U2NDdkZjI3MzhiYmVjYjQyZmEwYjk1MzczNjY1In0=
eyJpdiI6IkxVbW04RTcydGpmZjZvdXI4cjhJSkE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9hc2hlZUlEZHlJUjl5amRlTEZHTGorblRIVlczRnVOQmZkNGFOWDljaEZ5V1I5aTFoclFaem9FTjBsUG1UMU9DY09jOFh1NkJHY1ZzRzQ5aTByaHM4V2RDcmJqVUVtSVNZXC9FTkJJYnAzdWVaaEhxR3ZrTVdTQ09iVHVUVjhCeVwvc0lybVh0eFZjRDJyK05lNElnZFwvZ1BcL0FFQVBsa01sT0gyaWRUa1A3Y0tNZHBtTGxQdE5mV1wvd2x1SFZWenkwWTJzazZEOEp6dENYS2lYQks4QzVNcGYwREF2UXZFM0lxbzhEZlJnZFE1OFViVzFhUll4eVdcL2lDTndjaTJNc0M4VEVCRGhZZXFRTitkV1JqRUppUlBaYkNMazZkcDRsZmg0OXF5cjNZY1wvRmpFVEZDQlBTZVlYQTA4bGdybVwvY2c2eDk0bExqQlk0NHFwVldSbm5lZGV5Q1B3Y0FqMTRXWjFIdUJXcmRQZ3RkbHM3OFd1Z1hMU2RJdE9HM0N4UDBoR1E5V1FKQTQzOTRvQncwczRuTlpOMUhGMGVrQnBLQm82Nld2RnJWNTRQb0w4QUlPSzBvNnlwNDgwYjZZSVJcL29SZ2Q1MGdcL1p0QjVrMkN1MW1zOGYxdz09IiwibWFjIjoiN2JhYjQ1ODIwM2IzYWRlNDVjOWM1ZGE2YTI2Yjg0MDA5MDRiZGQyNjVhNDk0ZDBkYmFiNWExM2Q1MjM3YTgwZSJ9

Trình Ninh cười “hehe” mấy tiếng.

Ads
';
Advertisement