Anh rụt chân lại, nói: “Tạm thời cứ ở trên núi đi. Nếu muốn vào đại học, chúng ta ra chút chủ ý cho bọn họ mở nhà máy. Sản phẩm của họ làm ra rất tốt, chúng ta chỉ cần giật dây bắc cầu và giới thiệu cho họ các đường tiêu thụ, còn không thu tiền lương, điều này là đủ để thương lượng điều kiện cho cô một suất vào đại học."
"Em đã nói là em không cần danh ngạch vào đại học rồi mà."
Trình Ninh lẩm bẩm nói: "Em là con liệt sĩ, lại là con một, hai năm nữa muốn tự mình trở về thành."
Nhưng cô cũng đại khái hiểu ý anh.
Chính là bọn họ ở trên núi này có thể làm chủ ra quyết định, muốn làm gì thì làm, muốn xây phòng ở lúc nào cũng được, kỳ thật những điều này đều dựa vào Hàn Đông Nguyên là người họ Hàn, kỳ thực anh cũng là người thôn Hàn Gia Cha của anh là Hàn Kỳ Sơn, được rất nhiều người trong thôn kính trọng, đại đội trưởng và rất nhiều dân làng đều có quan hệ huyết thống với ông ấy.
Điều này rất quan trọng đối với một số ngôi làng miền núi gần như khép kín này.
Cô dựa vào lan can máy kéo, thầm nghĩ, đúng vậy, cô không thích người khác ra lệnh chỉ đạo mình làm cái này cái kia.
Ở đây ngây ngốc hai năm, cô sẽ vào đại học, thành lập nhà máy ở đây, học cách kiếm tiền, đọc sách và đôi khi ra ngoài đi dạo vòng quanh, hai năm đối với cô thực sự chẳng là gì cả.
Chỉ nói nói huyên thuyên câu được câu không như vậy, lại đan khung liễu, thỉnh thoảng lại cãi nhau, thời gian trôi qua rất nhanh.
Hai người quay lại cổng thôn, từ xa đã nhìn thấy dân làng bận rộn trên sườn đồi, tuy nhìn không rõ nhưng Trình Ninh đã cảm thấy rất kích động, cô bảo bác hai Khánh lái xe bò thẳng xuống cuối sườn núi. Sau đó nhảy xuống xe bò, nắm lấy Hàn Đông Nguyên nói: "Anh ba, chúng ta đi lên sườn núi nhìn xem"
Hàn Đông Nguyên cũng nhìn thấy.
Tuy nhiên, khi bị Trình Ninh kéo, anh liền chú ý tới bàn tay nhỏ bé túm lấy quần áo mình của cô.
Đương nhiên, trên đường đi hai người đều đã làm tất cả những gì nên làm, vậy việc kéo quần áo như vậy thì có là gì?
Nhưng anh cũng cảm thấy cô không có lòng phòng vệ trước người khác, nếu cô làm điều này với anh thì không sao, nhưng nếu làm điều này với người khác, thì đó sẽ là vấn đề lớn.
Anh nghĩ mình nên nghiêm khắc hơn với cô.
Trình Ninh không biết Hàn Đông Nguyên nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy rất kích động, thấy trên mặt anh không có biểu tình gì, mới buông ra nói: "Vậy không cần anh đi, một mình em đi là được, anh cứ để đồ ở ký túc xá của anh đi, lát em về em đến lấy"
Hàn Đông Nguyên không trả lời cô mà quay sang bác hai Khánh đang kéo xe bò nói: “Bác hai Khánh, chúng tôi đến khu công trường nhà máy xem, phiền bác để đồ vật này tại ký túc xá của chúng tôi, cảm ơn bác.”
Nói xong đi theo cô.
Trình Ninh lại không chờ anh.
Cô đã vọt lên sườn núi, đi vòng quanh phần móng đang đào dở, nhìn những hàng gạch phôi được sắp xếp ngay ngắn phía sau, quả thực tâm trạng không thể nào vui hơn được nữa.
Chỉ mới chưa đầy mười ngày mà đã làm được bao nhiêu việc.
Kỷ Dương nhìn thấy cô và Hàn Đông Nguyên, tiến đến gần cô, gọi “Trình Ninh”, sau đó gật đầu với Hàn Đông Nguyên ở phía sau, hơi cúi đầu mỉm cười giới thiệu với Trình Ninh: “Gạch phôi đã được phơi nắng rất tốt, hai ngày nữa phần móng sẽ hoàn thành. Mấy ngày nay thời tiết tốt, công việc tiến triển nhanh hơn dự kiến, khoảng chừng một tháng nữa phòng ở sẽ hoàn thành"
Anh ấy biết Trình Ninh quan tâm đến tiến độ của phòng ở ở đây đến mức nào.
Trước đó cô vội vã đẩy nhanh tốc độ là vì muốn chắc chắn việc này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất