“Tôi, đại đội trưởng Phúc và kế toán Lý đã bàn bạc với nhau, phòng ở này của thanh niên trí thức, nhà ở tập thể của công nhân là do tôi cùng xưởng trưởng Hàn sắp xếp nộp đơn xin xây dựng, thanh niên trí thức và người dân gặp khó khăn về nhà ở đều có thể đến đăng ký và nộp một đồng tiền mỗi tháng, tiền thu được này là dùng để hỗ trợ việc xây trường tiểu học của đại đội chúng ta”. Thư ký đại đội nói đầy khí phách.
Những người dân nghe vậy đều vui mừng, còn những thanh niên trí thức thì vừa ngớ người ra vừa cảm thấy rất tuyệt vời.
Vốn dĩ nhà ở tập thể của công nhân gồm bảy gian phòng mới, cộng thêm bốn gian nhà cũ của thanh niên trí thức bên này, Hàn Đông Nguyên nảy ra suy nghĩ có thể để nhiều người ở chung một ngôi nhà nhỏ, như vậy bọn họ có mười mấy người mà mười người một gian phòng, vẫn còn hai cái nhà, tình hình nơi ở của bọn họ đã được cải thiện rồi, kết quả là nhà ở tập thể công nhân này không phải dành riêng cho thanh niên trí thức, người dân cũng có thể đăng ký, ngay cả nhà ở của thanh niên trí thức trước đây phải trả về đại đội vẫn có người dân nộp đơn xin vào ở, sau này bọn họ ở đó cũng trả tiền...
Vẻ mặt nhóm thanh niên trí thức đầy dấu chấm hỏi.
Hóa ra không chỉ không xây nhà ở tập thể mới cho bọn họ, mà nhà cũ của thanh niên tri thức cũng bị lấy lại sao?
Có người giơ tay nói: “Chưa từng nghe nói thanh niên tri thức đến ở trong nhà gạch bùn khô mái lá tranh của đại đội mà phải đăng ký và trả tiền giống như người dân đâu, như vậy có hợp quy định không?"
Chu Phác Hòe cười nói: “Đại đội là một gia đình, chuyện gia đình cũng là chuyện của đại đội, vậy cô đã nghe ai nói trong mười dặm tám thôn quanh đây có thanh niên tri thức của đại đội nào không phải làm ruộng, chỉ cần đi làm ở công xưởng là được, sau này có thể lãnh lương đều đều chưa? Nếu như cô thanh niên tri thức này không hài lòng với sắp xếp của đại đội chúng tôi thì cũng có thể xin chuyển đi đại đội khác, cô viết đơn xong chúng tôi sẽ tiễn cậu đi, nhất định không giữ lai."
Những thanh niên tri thức khác: …..
Các thôn dân cười to “ha ha”. Bọn họ coi việc trêu chọc thiện ý và cười đùa nhóm thanh niên trí thức là một trong những thú vui cuộc sống.
Sau đó những người dân mồm năm miệng mười hỏi thêm vài vấn đề, chờ mọi người hỏi gần hết, dần dần chỉ còn lại âm thanh thảo luận nho nhỏ, Hàn Đông Nguyên mới gõ gõ cái bàn nói: “Xin mọi người giữ im lặng, ngoại trừ những việc này, hôm nay gọi mọi người đến đây còn có một việc nữa."
Mọi người yên tĩnh lại nhìn về phía anh, anh nói chậm rãi: “Là như thế này, công xưởng của chúng tôi mới được thành lập, chắc hẳn trong lòng mọi người có rất nhiều việc đều chưa nắm bắt rõ ràng và còn nhiều thắc mắc về nơi đó. Đã có thanh niên trí thức nghi vấn về công xưởng và nhà ở tập thể công nhân, thậm chí nghi vấn cả lãnh đạo công xưởng là chúng tôi đây. Vậy nên lần này chúng tôi gọi mọi người đến dự đại hội công nhân đột ngột cũng là vì bên phía thanh niên trí thức có mâu thuẫn và làm náo loạn lên.”
“Giống như nắm cát vụn này, chỉ cần gió thổi qua liền tan tác hết. Vậy nên hôm nay chúng tôi tổ chức đại hội công nhân này, mục đích không chỉ nói về việc sắp xếp nhà ở tập thể cho công nhân mà còn giải đáp thắc mắc của mọi người, giải quyết các vấn đề trong một lần, như vậy sau này mọi người mới có thể yên tâm làm việc, đồng lòng xây dựng công xưởng, phát triển đại đội Thượng Hàn thật tốt"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất