“Biết vì điều gì mà lúc trước xưởng trưởng không làm nhà máy lớn như bây giờ không? Không phải vì không làm được mà nguyên nhân chính là không có tiền.”
“Vẫn là tôi cầm tiền tới lót vào nên công xưởng mới phát triển được như bây giờ."
“Mọi người cảm thấy tôi cố gắng vì nhà máy là chuyện đương nhiên, nên có vài người chiếm được lợi này một cách đúng tình hợp lý mà vẫn còn cảm thấy chưa đủ à? Vậy tôi liền nói cho người đó biết luôn, thật ngại quá, tôi chẳng nợ gì ai cả, bố tôi c.h.ế.t trận ở biên cương, quốc gia trợ cấp tiền cho con em mồ côi của liệt sĩ, không phải chuyện đương nhiên mà ai cũng có, tôi không ngại nói với mọi người, khi công xưởng này mở ra và kiếm được tiền tôi sẽ thu hồi lại số tiền mà mình đã bù vào, xin hỏi mọi người có ý kiến gì không?"
Có ý kiến không? Ai có thể có ý kiến, ai dám có ý kiến sao?
Phần lớn người dân đều là người ngay thẳng, đã mắng thẳng thừng những thanh niên trí thức có lương tâm đen tối, ăn tiền tử tuất mà quốc gia trợ cấp cho cô gái mồ côi bố, mà còn mưu tính sau lưng và bôi xấu người ta, đúng là lương tâm bị vứt cho chó ăn rồi.
Những người dân nghe được đều đỏ hoe mắt.
Những thanh niên trí thức ở đây cũng bị mắng đến mức ngượng ngùng. Bọn họ không làm việc này cũng cảm thấy xấu hổ sợ hãi.
Chờ Trình Ninh nói xong, Thẩm Thanh lại đứng lên hỏi mọi người còn có thắc mắc ý kiến gì, còn ai có thể có được chứ.
Hàn Đông Nguyên cũng kinh ngạc, quay đầu nhìn cô, mắt đen như mực nhìn cô đến ngây dại.
Trình Ninh cảm nhận được ánh mắt của Hàn Đông Nguyên đang nhìn mình thì quay đầu nở nụ cười với anh.
Kiếp này cô sẽ không bao giờ để người ta đứng ra nói tiền anh lấy ra xây nhà máy đều là do đầu cơ trục lợi.
Anh làm nhiều như vậy nhưng cuối cùng lại biến thành một trong những hành vi phạm tội. Cho dù đại đội trưởng hay thư ký đại đội muốn nói đỡ cho anh thì những thứ này cũng không có sức thuyết phục. Cô không bao giờ cho phép xảy ra chuyện một người phụ nữ không liên quan gì khóc sướt mướt nói anh đánh c.h.ế.t người vì cô đâu.
Người như Triệu Chi là cái thứ gì chứ, cô ta cũng xứng sao?
Trình Ninh vô cùng vui vẻ khi nghĩ đến hôm nay đã giúp anh loại bỏ rất nhiều tai họa ngầm. Dù sao anh càng lợi hại thì cô cũng có thể làm được nhiều chuyện hơn. Cô liền nở nụ cười với anh, còn có chút đắc ý.
Hàn Đông Nguyên bắt được nụ cười của cô chỉ cảm thấy trái tim dường như bị một cái búa tạo gõ một cái. Anh rũ mắt xuống thầm nghĩ, mẹ kiếp, là anh nợ cô nên đời này không thoát được. Làm sao lại không yên tĩnh như thế chứ? Từ nhỏ đã không yên tĩnh. Lớn lên nhưng không tự hiểu ra rằng người mình thích xuất hiện cả ngày ở trước mặt. Anh nắm bút máy trong tay, suýt bẻ gãy nó.
Tan hội mà Triệu Chi vẫn chưa trở về. Tưởng San San vừa về tới nhà ở tập thể liền nằm trên giường đất trùm chăn kín mít không nói một câu nào.
Đúng vậy, Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh đâu có nợ người nào. Bọn họ làm nhiều như vậy mà các cô không biết ơn mà còn chửi bới sau lưng người ta. Lương tâm bị chó ăn rồi sao? Lưu Lệ Na ngồi vào trên giường đất của Tưởng San San, đưa tay xoa lưng cô ta rồi lại thở dài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất