Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Lúc này cô ta tỉnh táo lại chỉ thấy hận Triệu Chi thấu xương nên không muốn nhìn cô ta thêm chút nào. Nhưng mà Tưởng San San muốn đi cùng Lưu Lệ Na.

Lưu Lệ Na đi đến trước mặt Triệu Chi hô một tiếng, chỉ nghe thấy âm thanh hàm hồ của cô ta: “A, chị Lệ Na, đầu em đau quá, hôm nay không đi làm được.”

Lưu Lệ Na thở dài, nhưng sau khi thấy khuôn mặt Triệu Chi hơi hồng hồng thì sững sờ, vội đi tới sờ trán của cô ta: “Trời ơi, nóng khϊếp thế, vậy đừng đi, chị giúp em xin nghỉ với đội trưởng"

Triệu Chi vươn bàn tay nóng bỏng từ trong chăn ra nắm lấy tay Lưu Lệ Na mà nước mắt rơi lã chã: “Cảm ơn chị Lệ Na."

Lưu Lệ Na thở dài rót một cốc nước ấm cho cô ta trước khi đi.

Lúc đi ra thấy Cố Cạnh Văn đứng ở nơi đó nhìn bọn họ, Lưu Lệ Na hơi do dự nhưng vẫn tiến lên nói với anh ta: “Thanh niên trí thức Cổ, Triệu Chi sốt rất cao, anh đến thăm em ấy một chút đi."

Tưởng San San vẫn cau có chờ cô ấy nói xong rồi cùng đi, lúc đi trên đường Tưởng San San đột nhiên nói: “Chị luôn chiếu cố em như thế, lúc thì thay em xin lỗi cái này, lúc thì thay em cảm ơn cái nọ, việc này ở trong mắt người khác có cảm giác giống như vừa nãy em xem chị chiếu cố Triệu Chi vậy"

Quả thực rất bực mình mà.

Lưu Lệ Na hơi ngây người, sau đó thở dài nói: “San San, em nói cái gì vậy, em là em gái lớn lên cùng chị, chúng ta luôn ở chung với nhau suốt hai năm, em không khác em gái ruột của chị là bao, Triệu Chi sao có thể so với em được. Mặc dù em nói cái gì làm cái gì, chị đều biết là em không có ý xấu, chỉ là quá khó khăn mới đi vào ngõ cụt, một ngày nào đó thoát ra là tốt rồi.”

Nếu như Triệu Chi kia thật sự giống như Thẩm Thanh nói thì Cô ấy lắc đầu nói: “Nhưng cùng chung một nhà ở tập thể, nếu xảy ra mạng người sẽ không tốt. Đi thôi"

Tưởng San San bỗng chốc đỏ mắt.

Cố Cạnh Văn thăm Triệu Chi xong thì lập tức đi tìm thư ký đại đội.

Anh ta cầm một xếp phiếu lương thực và phiếu thịt đếm đếm rồi để lại một nửa cho mình. Anh ta biết phiếu lương thực là lễ vật chân thực nhất trong núi này nên đưa cho Chu Phác Hòe, ông ấy thấy những phiếu lương thực kia thì hai mắt sáng rực đưa tay cầm xấp phiếu lật lật rồi đếm không kiêng kị chút nào. Được đấy, những phiếu này vừa tròn hai mươi cân bột mì, năm mươi cân lương thực thô, mười cân thịt, thanh niên trí thức này đúng là một người có tiền.

Ông ta buông xấp giấy xuống, gõ gõ bàn: “Thanh niên trí thức Cổ, cậu đến tìm tôi làm gì vậy?"

Cố Cạnh Văn nhìn ông ta đếm phiếu trực tiếp thì cũng yên tâm, nói năng cũng mạnh dạn hơn: “Thư ký Chu, tôi cũng không muốn dài dòng, liền nói ra thỉnh cầu của mình vậy, tôi muốn đưa thanh niên trí thức Triệu đến nơi khác, tôi sẽ tự tìm người bên công xã, chỉ mong đến lúc đó thư ký Chu và đại đội trưởng giơ cao đánh khẽ nói vài lời hay, đừng để lại vết nhơ nào trong hồ sơ được không?"

eyJpdiI6IjNhTTVjYytpZ1Q4cXZ3MndPQWJkdEE9PSIsInZhbHVlIjoiNzZYRmlrcjNxb3ZLa29IQ1o4VUIzNk1oOHd2ZVQ4V3g0anJZK1V6c2RzejNHZzhjN1wvXC9YRXBRMmlQeFFnaklSSjVHUzhqaXE2SDdVWlhLUE5kMXRSTE1ZM21CTktkdzlQaXQzbkt5dWVsajYyZzhvU3FWYk1JeDhycndxZXNxNWZHTG5TWm5HTlVBa3RBdEhaeXhjRkVLSzQ5OUx3UGNUWnUwXC9SbVwvZXRjZjdTbitOWGJpWG5VZWZkeWxncFA1clU5b2hhRU5URkc4NWFPS3ZoRHprVVdRb2ExSkhqWXBNUUJuWG9EZXlzSXJcL2ZvOFBWbWtxeHZaN0RyXC9KR1poYXJQbmpBakRKUnpBa2ZHcHNDVTZMUDhlZkswZzJBTTNJTm9TRGcyUjFlZnJRVXR0b3lEYW9GZlUrWDdGR05VV3FpYllPM0RxQ3dEc09tSzZlZEZFUDdLcCtJQWFtZHRwRURJbFlUWG53T2VJdHhvbWRYZ2lUbHRKTG1CVnVIRWxpeVwvbFhzaWs3dzNiek9pbEdnRW5WMFdmR3dlS1wvZEZmODhKYkZMUk1LUUNvTlJkNWlJMVk4Nmx0RUw3RjllZkdYRXJwcUZvQXpEa2RxUjZXTGJxS3dHZlRnSGgwRnhFclJNbzNGZHBiR2FWVVB0QXluZmxJelRFZlNSYUM1djJzUGFFaGRUWTZwMTQ2czBJK2gwZENjNytrRTIwSWFQME9pUTJuREZtd0t2VzdMQUZcL2pGdWZ4eG5GeGljYW43Y3RmQXhUMzQzQkNYamZLVEhkUm93bEJjRTVBOEtFV3UzSEQ1b2FsTTZaQjZYNjFjOVpLdEp0ejJpTktmNjJ3UGR5dzM4XC9USElsb0NVYkI2YTJlSlNiWFlsVFRhY0JDb29Nd0wrRzZwdmxmR1JQYVIzMk5pXC9FN0RYRERTWVNFRFNONVhNMTlidnFBOHhlNnpMdzFFdXFHY1dtR3V5UjFGaG1OWURvUU5jbURLZTh2U1VsZGRGNW53SHB4VnJXU0xucmpqQnJ2dlE1ZG9QQUxUTFNcLzFcLytvUStEZUVWSzg2VmFEbnpMazRUTVlWeFBsUHRrY20yTXd6bTliMU90VzBwR0pTbVVOR0NqVWNoekl5cTgrbERRZnllUFBXZzJ5YXgwSytQM1JmZnFSRTdlcGpVNTBIZGNuZGl2TjJjMkhHd245elZLajhEbnRoVTJDRDBBZmdUeVpFYnRRYlF5SFd3UFpKZ2lEK1kzMURyN29lMGplUkNlRzdBXC91c09kSFZYRXI2aXRsU0p3V2Y5YWRXU25VVTllUnRcLzd6Y1l1Vm5oak5PV2NnaXY0U3V0dFQzNmV4bWlyNEt5OVk1OVVsdnFUTFNPVloxVmplZCtpVFI3b0hCSDI2d0ZLXC9QVGNEeFY1RWx3YlAxRWQ0QnZBQU85dXUyWGN0bVI5V3NJenc3VkVhRVhTamtrYVJiUDdxa2ZySnhVbUZIaHdqNGRhVUNyeWg1d1VMSG5TTTJldz0iLCJtYWMiOiIxNzJhZTYyMGJkMjM1YWVlMWI1NmQyODI2MTc3N2EzYWVjOGM3YzliN2NkMTE4MzZiNmEwZmVhN2YzMTQ5NWVlIn0=
eyJpdiI6ImNwODJLZ3lhTUZkQzNWVXYydExrRXc9PSIsInZhbHVlIjoic2s1RkF6dDZMZ3FvV1gyQ3gzaFZ2VzFVMGxnU1lzeDlucUR1bzVYdkJRYWZpN2NcL1p6MEJxZnVxSktKejZiQUU0cit0d2prYjhWVEVQWnlOamNGVkZHdTdqaHdoWWZrUFwvcDRDa0UxaVh5QVc3YnhFckNPZDB5VDJtcVR1anNzd0FJQVwvdktcL3Z2TGQ1VXIwSmxtb0pZYmVaK2EwemlqMU1rNUpzbDN6akVCUDRVeGNMbWN6Wm5RVFQ4dHBXMWFpRzQxY0hQMmRGSGNmNjVhbTFBU2VGQk81ZFZWT01majNrUFwvOGhrVzg1OE5wUUlDMURYTldxYm90V3dWRWNDcmNUK0NaY3FcL1JRWjU1MWM3QmJRbzg0dmErcXJ2XC9SSXk2ZWtVY1NLU3cxSUc2UVA4V0ZNWTg3a1hZNGxqN014Y2JvdzJNcXpYZ1NoenVwcXYyamlHWGx3TVR5aWpHbERvWThSTlp5dGVxRTlVeEk5UDg5b0ZCd0xHdm91b1RyeEZjVDFkVEpQSk9hNXNJZzlSU3hhOCtoXC9BdDhvblRVazUzSnNQeXJqMlhQMytoS1RKNHZQWlZBamFoOUZsdDFrazRPZnF4RklZZGc4TUxEVERUOFRqRkc4a285TTJYU2VXbnBIVTV2SjJ1K3U4ZW5YQlVJa2diS1FBQWpOdXpYOFQ2UnF3TG9Ib1h1SUc1VVI2RUxkMGQ2YWpRdWNiM1hGMHVYXC9mNmVVZWM2a1BFT291NEprVjlJRTZDUUpqTlkrTUVMQ3pQNWhnU25CUTdmdEJoTjFUdzVvQT09IiwibWFjIjoiZjNkNzNmYTU1OWJmNGVkMTBkNTRhNTQ4MjA5NTU0MWY5ZDk4Yzc3NDA3NTI2ZTUzNDZmODc0ODk2YTdkODAzYSJ9

Ông ta không vui: “Ngày nào cũng kiếm chuyện, vừa bôi nhọ vừa muốn nhờ cậy đại đội chúng tôi, được rồi, cậu đi qua đi lại chỉ muốn điều lệnh, vậy thì tôi liền khua chiêng gõ trống đưa cậu đi, chúng ta gặp nhau tốt đẹp thì cũng chia tay như vậy, sẽ không nói một câu nào liên quan đến sự việc của các cậu, những phiếu này tôi giữ lại giao cho kế toán, coi như bồi thường cho đại đội chúng tôi"

Ads
';
Advertisement