Chu Hiểu Mỹ thở dài, bất quá cô ấy cũng không chán nản, lập tức quay đầu hướng mắt về phía bọn người Hứa Đông Mai và Mẫn Nhiên, cuối cùng hình như là cảm thấy Vương Hiểu Quyên thích hóng hớt cùng với Mẫn Nhiên tuổi tác nhỏ hơn một chút càng nhiệt tình hơn, tính chắc chắn mà bọn họ tự nguyện cũng lớn hơn một chút, nhìn về phía bọn họ, nói: “Vương thanh niên trí thức, Mẫn thanh niên trí thức, hai cô cho tôi ở cùng được không?"
Vương Hiểu Quyên và Mẫn Nhiên nhìn nhau, Vương Hiểu Quyên liền cười gật gật đầu, nói: “Được, cô lại đây, ở chung với chúng tôi đi."
Thanh niên trí thức bên này phần lớn là hai đến ba người có quan hệ tốt xin một gian.
Nữ thanh niên trí thức bên này Hứa Đông Mai Mã Đình Đình một gian, Vương Hiểu Quyên Mẫn Nhiên Chu Hiểu Mỹ một gian, một gian ký túc xá khác lại khá lúng túng, Thẩm Thanh và Tôn Kiện nói với Trình Ninh về ở trong khu nhà của Hàn Đông Nguyên, Tưởng San San cùng Lý Thắng xin một gian hôn phòng, bởi vì Lý Thắng đã đáp ứng được giúp đại đội tiểu học rất nhiều việc, ví dụ như hỗ trợ huấn luyện giáo viên, lúc rảnh rỗi sẽ tới đây dạy thay, thu thập sách giáo khoa cũ đưa cho đại đội tiểu học vâng vâng, thư ký của đại đội bàn bạc với Trình Ninh, nói chia cho hai người một gian phòng.
Thật ra cũng không cần thương lượng, phòng ở của viện thanh niên trí thức bên kia là đại đội, đại đội nói chia cho Tưởng San San cùng Lý Thắng một gian, ai còn có thể nói một chữ không?
Vậy là chỉ còn lại Lưu Lệ Na với Triệu Chi.
Cũng may nhìn thấy sắp đến ngày hết hạn xin, trong lúc do dự có nên cùng với Triệu Chi ở chung một gian, phía bên công xã gửi tới thư điều chỉnh.
Điều động Cố Cạnh Văn cùng Triệu Chi đến một đại đội xa xôi khác của công xã, đại đội Diệp Loan.
Nơi đó cách đại đội Hàn vài ngọn núi, xa vài chục km, đương nhiên cũng là một đại đội nghèo đến nỗi không thể nghèo hơn.
Bí thư chi bộ Chu ở trước mặt anh ta niêm phong hồ sơ của anh ta và Triệu Chi, cười tủm tỉm nói: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không nói các người một chút điều không tốt gì, không lưu lại một chút vết nhơ, liền chúc các người về sau ở đại đội Diệp Loan tỏa sáng tỏa nhiệt, bay xa vạn dặm ."
Cố Cạnh Văn dùng tay bóp nhẹ lá thư điều chỉnh, lại không thể xé nó, giận đến xanh mặt rồi.
Có đi hay không?
Nếu như không đi, người trong đại đội này đều đã nhìn bọn họ bằng một đôi mắt khác, bọn họ ở lại nơi này còn có thể phát triển tốt được à?
Cố Cạnh Văn cắn răng mang theo Triệu Chi thu dọn hành lý, vào một buổi sáng bình thường, trời còn chưa sáng đã ngồi xe bò rời đi.
Triệu Chi chào tạm biệt với Lưu Lệ Na.
Nước mắt đầm đìa ôm cô ấy, còn để lại cho cô ấy một túi đường đỏ.
Người vừa rời khỏi, Lưu Lệ Na thở ra một hơi dài.
Cô ấy cũng không muốn ăn túi đường đỏ kia, mang theo đi đến ký túc xá của bọn người Trình Nịnh Hứa Đông Mai, tìm bọn họ bàn bạc, hỏi có thể cùng Hứa Đông Mai còn có Mã Đình Đình ở chung một cái ký túc xá hay không.
Lưu Lệ Na là người hiền lành, hai người đối với cô ấy trái lại không có ý kiến gì, đặc biệt là mọi người đều đã ở chung nhiều năm, cũng đã có cảm tình, liền đồng ý.
Hứa Đông Mai cười nói: “Tới hỏi ký túc xá thì hỏi ký túc xá, còn mang theo đường đỏ làm cái gì?"
Lưu Lệ Na nhìn túi đường đỏ hối hận, sao cô lại không suy nghĩ mang thứ đồ này lại đây chứ.
Nhưng mang cũng đã mang đến rồi không phải sao, liền nói: “Là sáng nay lúc Triệu Chi đi để lại, mới thuận tay mang đến đây"
Mọi người: “…"
Triệu Chi là Triệu Chi, đường đỏ là đường đỏ.
“Đợi một chút!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất