Mọi người đều là tràn đầy tự tin đi thi,thi xong một đám người trên mặt mờ mịt khó tả.
Cái này không giống với sự tưởng tượng của bọn họ a.
Hơn nữa bởi vì thời gian thi có hạn, hoặc trả kời kưu koát bốn câu hỏi phía trước, đến câu cuối cùng: “Đinh”, đã đến giờ.
Tóm lại đau đớn đủ kiểu.
Trình Ninh, cô chính là người rất biết hành hạ người khác.
Nhưng Trình Ninh lại không cảm thấy cô hành hạ người khác, cô cảm thấy dạy một vài lớp, tại đại đội tiểu học dạy một vài học sinh, mấy vấn đề này đều rất quan trọng, không phải ai cũng biết, biết phép cộng trừ, là có thể làm giáo viên tiểu học.
Sau khi thu bài thi ngày hôm sau bắt đầu nghiêm túc chấm bài.
Nhà xưởng còn có khu nhà tập thể của công nhân đã xây dựng xong, Hứa Đông Mai cùng Thẩm Thanh có rất nhiều chuyển nhỏ nhắt phải xử lý như là bố trí mua sắm đồ gia dụng, vị trí làm việc của nhóm công nhân, công cụ bày biện vâng vâng chi tiết, cho nên việc chấm bài thi đều do Trình Ninh tự mình làm.
Trình Ninh chấm bài thi trong phòng của mình, lúc gần đến giờ ăn cơm trưa Hàn Đông Nguyên từ nhà xưởng trở về viện trí thức, gõ cửa phòng của Trình Ninh.
Trình Ninh mở cửa cho anh đi vào.
Anh không bước vào, chỉ đứng ở của hỏi cô: “Tôi nấu mì, có muốn ăn món gì hay không?"
Trình Ninh nghi ngờ nhìn anh.
Hàn Đông Nguyên rất bình tĩnh, nói: “Tối hôm qua tìm trong thôn thay đổi chút nguyên liệu nấu ăn, rau dại, trứng gà, yêm con thịt thỏ, còn có nấm rau xanh, có không ăn được cái gì không?"
Trình Ninh hỏi anh: “Có cần em giúp hay không?"
“Không cần"
Anh nói nhìn lướt qua bài thi trên bàn, nói: “Tôi tiện tay, một chén cũng là nấu, hai chén cũng là nấu.
Dừng một chút, lại nói: “Yên tâm, không độc c.h.ế.t em.
Trình Ninh nhìn anh.
Cô còn giận anh chuyện lần trước.
Nhưng thật ra chuyện đã qua rồi, cụ thể vì đâu mà giận đã không còn nhớ rõ, cô không để ý tới anh, chỉ là gần nhất không biết vì sao chính là không muốn để ý đến anh mà thôi.
Bất quá anh nói anh nấu mì.
Cô đúng thật là đã từng thấy anh nấu cơm.
Nói chính xác hơn, cô còn đã từng ăn.
Trong nhà có một đoạn thời gian bà nội đi đến nhà người quen ngủ, anh kiên quyết không ăn cơm mà cô của cô nấu.
Mỗi tối đều đi đến khuya mới về.
Dượng Hàn nhìn anh mà hận không thể đánh anh một trận, cô của cô thật ra cũng không thích anh, mặc cho ai bị người căm thù mấy năm trời, còn có thể thích anh?
Chính là cô của cô nói với cô: “Con có thể không để ý tới nó, không thích nó, chán ghét nó, nhưng không cần hận nó. Nếu như nó dám bắt nạt con, con liền nói với cô, chỉ cần nó không bắt nạt con, yên ổn lâu dài không có việc gì là được, Ninh Ninh, nó giống như con vậy, đều là một đứa trẻ không có mẹ mà thôi"
Dượng không cho cô của cô trễ như vậy còn nấu cơm cho anh.
Có một lần cô nửa đêm đi lên, nhìn thấy anh lục lọi tủ chén gặm một cái bánh bao lạnh ngắt.
Cũng không biết thế nào là không thích hợp, sau lại có mấy lần cô liền cho anh hâm nóng một cái bánh bao.
Sau này cô của cô phải ở bệnh viện.
Trong nhà không có người, anh phá lệ trở về sớm, còn làm một chảo cơm chiên.
Cô mắt trông mong nhìn, anh đẩy một chén cho cô ăn.
Cô nhớ rõ, bộ dáng của anh thực sự rất hung dữ, nhưng chén cơm chiên kia vẫn rất ngon.
Rất nhiều ký ức thật nhỏ từ từ sống dậy.
Cô nói: “Được thôi, nhiều đồ ăn thiếu mặt, không cần trứng gà, muốn ăn đậu que.”
Trời.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất