Cô nói tới đây dừng lại, nói: “Nhưng giữa Tưởng San San cùng Chu Tiên Khai, em lại nghiêng về Chu Tiên Khai, anh ấy hài hước thú vị, đáp án tương đối phải cụ thể, cũng có thể hợp với bọn trẻ, dạy một đứa trẻ vài tuổi, em cảm thấy vừa đủ, hơn nữa anh nhìn anh ấy đi, anh ấy viết nhiều thứ như vậy nhưng lại không đứt đoạn, nhưng cũng không làm trễ anh ấy trả lời đáp án cuối cùng, vẫn cứ là lưu loát một tràng dài, đều này chứng minh đầu óc anh ấy linh hoạt, mấy thứ này đều là trong đầu anh ấy trực tiếp nhảy ra tới không cần đặc biệt tự hỏi, dạy vấn đề gia đình khá nhiều, cũng có thể nói chuyện được với những đứa nhỏ nhút nhát trong núi.
“Còn Tưởng San San" Cô nói: “Đối với sách giáo khoa, cô ấy chắc là đã tìm hiểu kỹ, nhưng con người của cô ấy, cảm xúc không ổn định, dễ dàng cực đoan, những đứa trẻ trong núi chắn chắn sẽ khá cô chấp, mẫn cảm, còn có khá hư, cô ấy không thích hợp làm giáo viên, ít nhất lúc vừa mới bắt đầu dạy đã không thích hợp.”
“Vậy Mã Đình Đình, Chu Tiên Khai cùng Dương Nghiêu"
Hàn Đông Nguyên nói thẳng.
“Anh không cảm thấy em thiên vị à?"
Trình Ninh hỏi anh.
“Em với Chu Tiên Khai có chuyện riêng gì à?"
Hàn Đông Nguyên nhíu mày: “Nếu tôi là học sinh, cũng sẽ khá đồng ý với Chu Tiên Khai. Mạch não này khá thú vị, hợp với trẻ nhỏ"
Chưa nói bệnh tâm thần đã là hàm súc.
Trình Ninh cười, sau đó dỗi nói: “Anh ấy là bạn cùng phòng của anh à"
Đây là lần đầu cô dùng loại giọng điệu giống như làm nũng nói chuyện với anh.
Trong khoảng thời gian ngắn, tay cần bài thi của anh khựng lại.
Một hồi lâu anh rũ mắt, nói với cô: “Xin lỗi."
Trình Ninh thật sự sửng sốt, ngay sau đó kinh ngạc nhìn anh, khẽ nhướng mày.
Người này, từ nhỏ đến lớn đã làm nhiều chuyện, chưa chắc là cô, thật ra lại nói tiếp, anh cũng chính là đối xử với cô hung dữ một chút, lạnh nhạt một chút, trái lại cũng không làm chuyện gì sai, nhưng đối với người khác, làm rất nhiều chuyện, nhưng hầu như trước nay chưa từng nói qua hai chữ “Xin lỗi” thì phải?
Cô nhìn anh, anh nhìn đôi mắt cô xinh đẹp thuần tịnh đến giống như trong đêm đen nhất lộng lẫy đêm tinh, như là có chút bị thứ gì ngăn cản dời đi đôi mắt.
“Em còn nhớ lúc em còn rất nhỏ không, tôi dẫm lên giày của em”. Anh hình như là bị mê hoặc, vậy mà lại nói ra bí mật hèn mọn giấu ở đáy lòng.
Anh cười một chút, nói: “Xin lỗi, là tôi cố ý, tựa như trên giày của em có vết dơ, em sẽ giống như tôi, là đồng loại"
Khi anh còn bé, lên cây hạ hà, chơi dã chiến lăn bùn, trên người trên mặt thậm chí trên đầu vĩnh viễn đều là nhem nhuốc.
Mà cô, không cần biết khi nào anh nhìn đến cô, đều ăn mặc quần áo sạch sẽ xinh đẹp, đôi giày trên chân, đôi giày trên chân anh vĩnh viễn cũng sẽ không thể nhìn ra được màu sắc, giày của cô cũng rất đẹp, hoặc ngồi ở nơi đó, hoặc đứng ở nơi đó, thường xuyên được đan một b.í.m tóc rất tỉ mỉ, làm lộ ra một khuôn mặt nhỏ như tuyết trắng, làm cho người đột nhiên xuất hiện ở viện nhà mình như anh tựa như một đứa trẻ lưu lạc.
Lúc đó anh cũng không biết nên biểu hiện cảm xúc ra sao.
Cô như vậy trong mắt anh rất chói mắt.
Anh cảm thấy anh ghét cô.
Bây giờ nghĩ lại, anh cũng cảm thấy chính mình rất lì lợm.
Trình Ninh: “…"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất