Trình Ninh xem xét, liếc mắt một cái lá thư kia, lại xem Tưởng San San, tay nhỏ gõ gõ cái bàn, nói: “Quan hệ của chúng ta là quan hệ hỗ trợ cho nhau à?"
Tưởng San San: “…"
“Cô giúp tôi, tôi thiếu cô một ân tình". Cô ta nói.
“Tôi muốn cô nợ ân tình làm gì?"
Trình Ninh tò mò nhìn cô ta.
Tưởng San San cơ hồ là té xỉu.
Cô cứ nghĩ, từ Liêu Thịnh, đến Trình Ninh, lại đến Hàn Đông Nguyên, không một người nào bình thường.
Cô hít một hơi thật sâu, đưa tay đem thư lấy về, xoay người muốn đi.
“Được thôi”. Trình Ninh nhướng mày, cười nói: “Tốt xấu ngày mai là hôn lễ của cô, tôi liền giúp cô nhìn xem, coi như là tặng cho cô lễ vật kết hôn, thay cho tiền mừng là được."
Tưởng San San: “…."
Trình Ninh cầm phong thư mà cô ta đưa nhìn nhìn, lại nhìn Tưởng San San.
Tưởng San San liền phồng lên mặt nói: “Tôi cùng cha mẹ tôi bất hòa, chuyện kết hôn tôi không nói với bọn họ, hôm nay bọn họ đột nhiên tìm lại đây, nói là Lưu Lệ Na viết thư nói cho bọn họ, tôi không tin, cho nên muốn lại đây tìm cô hỗ trợ so sánh một chút bút tích này. Lần trước xưởng văn phòng trợ lý triệu tập dự thi, trừ tôi, những người khác hẳn là đều có tham gia thi, có lưu lại bút tích"
Trình Ninh “Nga” một tiếng, nói “Như vậy”, sau đó liền xoay người từ một cái trong ngăn kéo rút ra một xấp bài thi ra tới, tìm ra mấy phần bài thi, có Lưu Lệ Na, Triệu Chi, còn có Thẩm Thanh.
Tưởng San San cầm mấy phần bài thi, ánh mắt đảo qua, cuối cùng liền đặt trên bài thi của Triệu Chi. Bút tích không phải đều giống nhau sao.
Bút tích trên tin cố ý nghiêng, viết hơi qua loa, nhưng chẳng sợ cố ý che giấu, nhìn qua, vẫn là có bảy tám phần tương tự, thực rõ ràng đó là một người viết.
Tưởng San San nắm chặt lấy bài thi kia tức giận đến thiếu chút nữa đem bài thi tạo thành mảnh nhỏ, mắng: “Tiện nhân, sớm muộn gì có một ngày tôi làm cô ta đem độc mà cô ta thảy ra đều cho nuốt vào.”
Cô ta nhưng cho tới bây giờ không phải loại tính khí tốt, lại bị kia họ Triệu hố một lần lại một lần.
Trình Ninh từ trong tay cô ta đem bài thi lấy trở về, nói: “Không đến mức, không đến mức, cô tức giận liền tìm đến chỗ Triệu Chi đi, không đáng cùng bài thi tính toán, những thứ này đều là danh sách văn kiện trong nhà máy.”
Tưởng San San nhìn bộ dạng này của Trình Ninh liền tức giận nói:“ Tính khí của cô thật ra rất tốt!"
Trình Ninh ngước mắt nhìn cô ta một cái, sau đó một bên đem bài thi của Triệu Chi đặt lại vào bên trong, một bên nói: “Đúng vậy, tôi cũng không phải là người có tính khí tốt, nếu tính khí tôi kém, đã sớm đem cô đuổi ra nhà máy, còn ở nơi này giúp cô điều tra bút tích gì chứ."
Tưởng San San: “...…"
Tức giận!
Chính là thế nhưng không nói nên lời!
Cô ta cắn răng một trận, nhưng cũng biết không thể cứ rời đi như vậy, nếu không, cô ta liền thật sự đều chướng mắt chính mình.
Cô ta nói: “Xin lỗi"
Trình Ninh nhướng mày, lại tới? Cô nói: “Cái gì?"
Lần trước không phải đã xin lỗi qua sao?
Tưởng San San cười lạnh một cái, nói: “Tôi vậy mà lại tin tưởng vật châm ngòi như vậy, năm lần bảy lượt bị cô ta chơi đùa, tôi thật là đáng đời. Thực xin lỗi cô."
Tưởng San San cũng không cần Trình Ninh phản ứng gì với lời xin lỗi của cô ta, nói xong liền lại nói một câu “Đa tạ, tôi thiếu cô một ân tình”, sau đó liền hùng hổ xoay người đi ra ngoài.
Trình Ninh: “......"
Tính khí này thật đúng là.
Cô đi qua khóa trái cửa, lại trở lại bàn giường đất chỉ là đèn dầu hỏa cúi đầu tiếp tục làm việc, là hai ngày trước cô mới tìm đại đội trưởng muốn thông tin của nhưng thôn dân sống dọc theo chân núi.
Lúc này mới lần hai, lại có tiếng đập cửa.
“Lại trở lại rồi?"
Trình Ninh nói thầm, nhảy xuống bàn giường đất đi mở cửa, hỏi: “Ai vậy?"
“Là tôi"
Hàn Đông Nguyên thanh âm.
Gì?
Trình Ninh mở cửa, nói: “Anh tìm em có việc?"
Từ sau khi dọn lại bên này, anh thường xuyên lại đây tìm cô, lúc đầu là giúp cô sửa bản vẽ, thêm trang trí vật dụng trong nhà, sau lại cũng thường tới bên này cùng nhau làm việc, cho nên thói quen, chỉ là thuận miệng nói một câu liền cũng không để ý tới anh, lập tức trở về trên giường đất tiếp tục xem tư liệu của mình.
Hàn Đông Nguyên có thể có chuyện gì?
Còn không phải là nghe Liêu Thịnh nói một chút, ngoài miệng mắng “Bệnh tâm thần”, nhưng ngồi trong chốc lát rốt cuộc vẫn là ngồi không được, nhìn đến ngoài cửa sổ Tưởng San San rời đi, liền đến đây.
Anh đóng cửa lại, đi qua đi hỏi cô: “Đang xem cái gì?"
“Tư liệu thôn dân sống dọc theo chân núi Đông Sơn"
Cô tiện tay đem hai phần đẩy cho anh xem, nói: “Em hỏi qua Kỷ Dương, cô ấy nói chỉ cần mùa mưa lớn hơn một chút, nhà ở của những thôn dân này sẽ có nguy cơ bị nhập nước, lớn chút nữa, nếu là có lũ bất ngờ mà nói, nguy hiểm muôn phần"
Hàn Đông Nguyên vương tay lấy tư liệu, nhìn thoáng qua lại nhìn Trình Ninh.
Nếu như anh nhớ không lầm, sống ở khu nhà tập thể của công nhân cùng thôn dân sở hữu viện thanh niên trí thức, đều là những thôn dân có nhà dọc theo chân núi.
Thật ra trong những thôn dân xin ở ký túc xá, điều kiện nhà ở của những thôn dân này cũng không nhất định là kém nhất.
Nhưng cô lựa chọn bọn họ.
Vì cái gì?
Từ lúc cô mới đến đây, vẫn luôn là vì một mục tiêu nỗ luc.
Lúc đầu anh có thể nhìn không ra.
Nhưng trải qua thời gian dài như vậy, có nhiều như vậy dị thường, sao anh có thể không nhìn ra?
Nhiệt tình tự tiến cử giúp anh xây xưởng, cười tủm tỉm mà cầu anh, tự tìm kỹ sư kiến trúc tới xây nhà xưởng, vị trí khu nhà tập thể của công nhân cùng trường học, cũng là cố ý tính toán đến nguy hiểm của lũ bất ngờ, tiếp theo là đưa thôn dân ở nơi chân núi có địa thể thấp bố trí đến nhận việc trong ký túc xá, đúng rồi, còn muốn mời một bác sĩ lại đây nữa.
Anh dùng ngón tay cái chậm rãi vuốt ve tư liệu mà cô đưa đến, nói: “Em muốn làm chút gì?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất