Cả buổi sáng anh đều chú ý tình hình bên cô, đương nhiên biết cô ngay cả cửa cũng chưa từng mở ra.
Trước đó khi anh ăn sáng cũng muốn gõ cửa nhà cô, nhưng đã nhịn lại.
Tuy nhiên, đến lúc này thấy cô còn chưa mở cửa, sợ có chuyện gì, rốt cuộc vẫn cố tìn nấu một bữa sáng, lại gõ cửa.
Lúc này Trình Ninh mới chú ý trên tay anh còn đang bưng một khay thức ăn, cháo, đậu chua, một quả trứng gà luộc, một cái bánh rán hành, còn có một đĩa nhỏ, bánh quẩy ư?
Cô tức khắc bị thu hút bởi bánh quẩy, hỏi anh: “Bánh quẩy ở đâu ra vậy?"
“Hôm qua bảo người ta mang từ công xã về đây, mới trực tiếp cho vào nồi hâm nóng lại, không giòn lắm, nhưng em thích chấm cháo ăn, hẳn là không sao". Anh nói.
Sân của bọn họ cũng có dựng bếp lò, còn có lò than tổ ong, người lại ít, ngược lại nấu cơm gì gì đó thuận tiện hơn viện thanh niên trí thức rất nhiều.
Thức ăn sáng đang bốc hơi nóng, Trình Ninh tỉnh táo hơn tí, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.
Dù sao cũng phải tiếp tục tiến về phía trước, anh cũng có thể tự nhiên như vậy, chẳng lẽ còn phải cô ngượng ngùng chứ?
Dứt khoát vứt chuyện ngày hôm qua sang một bên.
Cô nghiêm mặt, nói: “Được, vậy anh để trên bàn của em, em đi rửa mặt xong quay lại, cám ơn.”
Cô trở về phòng tự mình lấy bàn chải đánh răng, vắt kem đánh răng, lại lấy ly đánh răng và khăn mặt chậu rửa mặt đi ra ngoài.
Bọn họ đều rửa mặt và đánh răng bên cạnh nhà bếp.
Lúc Trình Ninh quay về phòng, Hàn Đông Nguyên vẫn còn ở đó, bữa sáng ở trên bàn đất, anh đang ngồi bên cạnh bàn đất lật xem một quyển sách.
Trình Ninh bôi kem hoa tuyết lên mặt mới đi tới đó.
Cô uống ngụm nước trước, trứng gà luộc đã lột vỏ, lộ ra lòng trắng nõn mềm mại, còn đang lan tỏa mùi thơm ngát của trứng gà luộc.
Đãi ngộ này...
Trình Ninh cũng không thể không nói, đãi ngộ này ở chỗ Hàn Đông Nguyên, vẫn hơi khiến người ta được cưng chiều mà lo sợ.
Cô không khỏi nghĩ đến hôm qua anh có nói: “Sẽ đối tốt với em, tốt hơn em gái gấp một ngàn lần”.
Trong lòng cô không khỏi lại có phần tức giận. Còn có tí chua xót. Hừ.
Cô ăn một ngụm cháo, cắn một miếng trứng gà, lại gắp bánh quẩy cho vào cháo ngâm, ăn tiếp một miếng, quả thực là cảm giác cuộc sống hạnh phúc giòn tan.
Cảm xúc lại tốt hơn tí.
Cô cảm khái nói: “Cuối cùng bây giờ ngày tháng cũng xem như bắt đầu tốt đẹp."
Sau khi chuyển đến viện mới, mỗi ngày có thể nấu một ít thức ăn, tiêu chuẩn cuộc sống đúng là tăng vọt lên theo đường thẳng.
Tuy cách công xã xa, mua đồ không tiện lắm, nhưng mía không ngọt hết hai đầu, kế hoạch tốt, yêu cầu đừng quá cao, cũng còn được.
Hàn Đông Nguyên đại khái là sợ cô không được tự nhiên, từ lúc cô bước vào cửa cho đến khi ngồi xuống dùng bữa, cũng chỉ lúc vừa vào cửa có ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, sau đó vẫn luôn đọc sách.
Anh nghe cô nói như vậy lại ngẩng đầu nhìn cô, trong lòng chỉ cảm thấy dịu dàng, nói: “Sẽ tốt hơn.”
Ban đầu khi anh đến nơi này cũng buồn bực.
Còn phải xuống ruộng làm ruộng.
Lúc anh vừa tới còn đang trong thời điểm thu hoạch vụ thu, mỗi ngày trời còn chưa sáng thì đã đi làm việc trên đồng, mãi cho đến khi ánh nắng gắt rọi khắp mặt đất, đến nỗi con người giống như cá khô nướng trên mặt sông khô nứt, ăn cơm trưa xong tiếp tục nướng cá khô, ngày tháng đó đúng là.
Bằng không anh cân nhắc làm công xưởng chi chứ?
Đương nhiên anh cũng chẳng có bao nhiêu nhiệt tình.
Chỉ là đồ chơi gϊếŧ thời gian vô tận.
Mãi cho tới khi đột nhiên cô xông vào, giống như yêu tinh bất thình lình xuất hiện trong đất tuyết, nở nụ cười ngọt ngào với anh, gọi anh “Anh ba”...
Cô nở nụ cười với anh, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất