Anh quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, nói: “Không cần, em nhìn là được.”
Trình Ninh cũng không kiên trì, chỉ ở bên cạnh nhìn, giống kiếp trước, chỉ là ngẫu nhiên anh muốn đồ vật gì, cô mới có thể giúp anh.
Thái xong đồ ăn anh mới đi nhóm lửa.
Trước dùng que diêm bậc lửa bó cỏ nhóm lửa, lại thêm bó củi đốt, anh rất quen thuộc mà hoàn thành một loạt động tác này.
Củi đốt bùng cháy, gần như không cần thêm lửa, thế lửa lên bắt đầu xào rau.
Không có dầu cải, chính là lấy thịt mỡ cắt thành miếng chiên ra dầu, chiên trứng gà trước, lại vớt trứng gà ra cắt thành miếng, lại chiên thịt heo, xào cải thìa và nấm định, cuối cùng mới đến cho cơm vào, thêm muối, xào xào, cuối cùng lại thả trứng gà và hành thái vào nồi.
Trong lúc đó, Trình Ninh bởi vì ký ức kiếp trước, mỗi lần luôn có thể giúp anh tinh chuẩn đưa đồ vật anh muốn cho anh, khiến cho Hàn Đông Nguyên đều kinh ngạc nhìn vài lần.
Một nồi cơm chiên thơm ngào ngạt ra lò.
“Thật thơm"
Một giọng nói từ cửa sân truyền tới, là Thẩm Thanh và Tôn Kiện đã trở lại.
Xin phòng tân hôn cần kết hôn mới được, cuối tháng tư hai người trực tiếp lãnh chứng, lại mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, hiện tại đã là vợ chồng, ở cách vách Trình Ninh.
Thẩm Thanh nhìn cơm chiên sắc hương vị đều đầy đủ trên bệ bếp, đôi mắt đều sáng lên, cô ấy nhìn về phía Trình Ninh, cười nói: “Không nghĩ tới cơm chiên cô cũng làm tốt như vậy.”
Kiếp trước Trình Ninh làm du hồn thời gian dài, quá nhàm chán cũng sẽ thường xuyên xem đầu bếp nhà Hàn Đông Nguyên nấu cơm, cho nên nấu cơm thật sự là rất không tồi.
Trước kia cô thường thường mượn phòng bếp nhà thím ba Chu làm, sau lại dọn đến bên này, ngẫu nhiên cũng sẽ làm một hai bữa cơm.
Trình Ninh lắc đầu, cười nói: “Anh Đông Nguyên làm."
Thẩm Thanh cả kinh cằm đều phải rơi xuống, ngay sau đó giận Tôn Kiện, nói: “Anh nhìn trưởng xưởng xem, làm nhà máy được, ngay cả nấu cơm đều tốt như vậy, các anh chung một ký túc xá, đều không học cho tốt"
Tôn Kiện rất oan, nói thẳng: “Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy anh ấy làm, anh ấy biết, anh không làm có ích lợi gì?"
Thẩm Thanh: “Vậy không phải hiện tại anh ấy làm cho Trình Ninh sao?"
Tôn Kiện: “…”
Anh ấy vô cùng oán niệm nhìn thoáng qua Hàn Đông Nguyên.
Hàn Đông Nguyên nghe đối thoại của Tôn Kiện và Thẩm Thanh không có phản ứng gì, anh để hai chén cơm trên khay, sau đó dọn dẹp bệ bếp.
Trình Ninh nghe được lại không thể hiểu được có chút chột dạ.
Muốn ở trước kia cô khẳng định không chột dạ, còn sẽ cười tủm tỉm mà nhìn Thẩm Thanh và Tôn Kiện cãi nhau.
Hàn Đông Nguyên dọn dẹp xong bệ bếp chào hỏi với Tôn Kiện, chuẩn bị gọi Trình Ninh trở về, lại nhìn thấy tại cô hơi đỏ lên và vẻ mặt mất tự nhiên.
Anh ngẩn người, quay đầu nhìn Thẩm Thanh và Tôn Kiện một cái, nghĩ đến cái gì đó, trong mắt lộ ra chút ý cười, hỏi Tôn Kiện có cần cái gì hay không, đưa nguyên liệu nấu ăn cho bọn họ, còn có gia vị dư lại đưa cho Trình Ninh, nói: “Đi thôi, em cầm cái này, chúng ta đi về trước.”
Đây là phòng bếp công cộng, đồ của mình đều là để phòng mình.
Trình Ninh cố gắng làm bộ tự nhiên, tiếp nhận đồ vật anh đưa qua, chào Thẩm Thanh một tiếng, rồi rời đi.
“Đi nhanh như vậy”. Tôn Kiện nói thầm, anh ấy để đồ ăn trên tay lên trên bệ bếp, nói: “Còn muốn gọi bọn họ ăn chung"
Tôn Kiện nghe Thẩm Thanh nói như vậy, ánh mắt cũng theo ánh mắt cô áy nhìn thoáng qua hành lang, chỉ là người đã vào phòng, cái gì cũng không nhìn thấy, thu hồi ánh mắt, nói: “Anh Nguyên nấu cơm cho thanh niên trí thức Trình? Gần đây không phải cả ngày anh ấy nghĩ lời dỗ thanh niên trí thức Trình sao, có thể có cái gì không bình thường"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất