“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì chị có thể đi.” Anh nói.
Nhưng mà không đợi Hàn Nhất Mai đi thì bà nội Hàn và Trình Ninh đã từ dưới lầu đi lên trước.
“Ôi chao, hai đứa làm sao vậy?"
Bà nội Hàn bước lên cầu thang, giậm cây nạng nói Trình Ninh đỡ bà ở bên người mình Hàn Nhất Mai nhìn thấy Trình Ninh, ngược lại không hề tức giận với cô, chỉ quay người lại trừng mắt nhìn Hàn Đông Nguyên, không muốn nói gì nữa, xoay người “lộc cộc” xuống lầu.
Bà nội Hàn cũng không kéo Hàn Nhất Mai lại, hỏi Hàn Đông Nguyên, nói: “Có chuyện gì vậy? Hả? Ôi chao, hai đứa đều lớn cả rồi, sao còn làm ầm ĩ như vậy"
Hàn Đông Nguyên không có gì để nói.
Anh nói: “Sao cháu biết chị ấy phát điên cái gì chứ?"
Bà nội Hàn nghe anh nói như vậy thì thở dài, nhưng vẫn mắng anh: “Đông Nguyên, cháu cũng lớn rồi, đã là xưởng trưởng rồi, sao vẫn còn bốc đồng như trước chứ, chị hai cháu mới trải qua chuyện kia ở nhà họ Lưu, nên trong lòng không vui, cho dù có chuyện gì thì cháu hãy nhường nó một chút... Nhưng mà dù nó chạy tới tìm cháu tức giận thì cũng phải có nguyên nhân chứ?"
Hàn Đông Nguyên có thể nói cho bà biết nguyên nhân được không đương nhiên là không. Anh có thể làm như không có chuyện gì xảy ra với Hàn Nhất Mai, nhưng rốt cuộc thì trong lòng vẫn không vui, anh đẩy lưỡi chạm vào răng hàm, nói: “Cháu đã nhường chị ấy rồi, cháu chỉ đứng đây nhìn chị ấy phát điên thôi"
Bà nội Hàn: “...”
Đều thật oan nghiệt.
Trình Ninh tiến lên đỡ bà nội Hàn nói: “Bà nội, bà biết tính tình của anh ba và chị hai mà, thật ra có thể không có chuyện gì chỉ là một câu không hợp nên cãi nhau mà thôi, lúc trước ở nhà có ngày nào không nói nhau mấy câu đâu? Giống như không nói mấy câu khó nghe thì không thể thể hiện khả năng ăn nói của mình vậy, nếu bà tức giận với hai người họ, vậy thì bà phải tức giận mãi đấy, cứ mặc kệ họ đi."
Hàn Đông Nguyên: “...”
Hàn Đông Nguyên không nói nên lời, nhưng bà nội Hàn mới thật sự yên tâm, cười nói: “Cháu nói cũng đúng, ôi chao, Đông Nguyên xuống nông thôn hơn nửa năm, trong nhà yên tĩnh không ít, bà thế mà quên mất chuyện này"
Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh: “….”
Trình Ninh đỡ bà nội Hàn xuống lầu, đi được nửa đường thì quay đầu lại nhìn thấy Hàn Đông Nguyên dựa vào cửa nhìn chằm chằm mình, Trình Ninh trong lòng có chút bất an, đỡ bà nội Hàn xuống lầu, do dự một lát rồi nói với bà nội Hàn: “Bà nội, cháu vẫn nên lên xem anh ba thì hơn, mặc dù hơn nửa là do tính khí bọn họ không tốt, nhưng mà chị hai không phải vừa mới mâu thuẫn với nhà họ Lưu sao? Nói đến vẫn là do cháu gây ra, cháu không thể hỏi chị Hai, vậy đi hỏi anh Ba xem có phải là vì chuyện này hay không. Bà nội, bà đi hỏi chị Hai đi"
“Được."
Bà nội Hàn vỗ nhẹ tay Trình Ninh, nói: “Đi đi, cháu hiện tại cùng xuống nông thôn với Đông Nguyên, cùng nhau làm việc, cũng có chút hiểu biết, qua đó hỏi nó. Nếu không có chuyện gì thì chính là đang nóng nảy, cứ nói tốt một chút, thằng bé lần này về nhà được hai ngày, cứ muốn cho cái nhà này gà bay chó sủa làm gì, còn chưa đủ khó chịu hay sao chứ? Cháu xem thằng bé bây giờ vẫn chịu nghe lời cháu"
“Nghe cái gì chứ."
Trình Ninh nghe thấy từ “bắt nạt”, nhịn không được đỏ mặt đáp lại rồi “lộc cọc” đi lên lầu cô cũng biết lên lầu thật sự không phải hành động sáng suốt vào lúc này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất