Trình Ninh nở nụ cười rồi nói với bác gái: "Có rồi, chị Hà nên giới thiệu cháu gái cho người khác thì hơn."
“Ô, đã có rồi sao? Đối tượng của cậu ấy là người ở đâu? Là người trong thôn hay là thanh niên tri thức?" Bác gái tiếp tục hỏi.
Không chỉ có bác gái ngạc nhiên, ngay cả cán sự Chu cũng rất ngạc nhiên.
“Có rồi?"
Cán sự Chu nói: “Anh ấy thực sự có đối tượng rồi sao?
Tôi nhớ trước kia nghe ông chủ xây dựng nói rằng bọn họ muốn giới thiệu đối tượng cho Hàn Đông Nguyên, Hàn Đông Nguyên nói thẳng, yêu cầu của anh ấy rất cao, phải đẹp hơn nữ minh tinh trên ảnh họa báo, điều này sao có thể, bình thường chúng ta sao có thể gặp được một cô gái còn đẹp hơn cả nữ minh tinh trong ảnh họa báo chứ? Tôi cũng thấy Tiểu Trình..."
Lời của anh ấy đột nhiên dừng lại.
Trình Ninh: " …."
Thật xấu hổ.
Ngay lúc tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Trình Ninh, Trình Ninh lúng túng cười suy nghĩ cách giải quyết, thì đúng lúc đó thư ký của chủ nhiệm Dương đi ra giải cứu cô.
Gọi cô và Hàn Đông Nguyên cùng đến văn phòng chủ nhiệm Dương.
Cho đến khi nói chuyện xong với chủ nhiệm Dương, bàn xong việc chính, lúc đi ra từ xưởng đồ gia dụng đã là giữa trưa.
Chủ nhiệm Dương mời hai người cùng nhau ăn cơm trưa.
Chủ nhiệm Dương biết mối quan hệ của hai người, sợ gây chút hiểu lầm gì đó nên hỏi chuyện cũng rất bình thường, lúc ăn trưa chủ yếu cũng chỉ là hỏi bọn họ về cuộc sống ở nông thôn, chuyện cụ thể trong xưởng sản xuất.
Ngày hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của hai người chính là đến xưởng đồ gia dụng nên buổi chiều rất rảnh rỗi.
Ra khỏi căn tin xưởng đồ gia dụng, hai người nói lời tạm biệt với chủ nhiệm Dương, đưa mắt nhìn chủ nhiệm Dương rời đi, hai người vừa đi về phía bãi xe đạp của xưởng đồ gia dụng vừa nói chuyện.
Trình Ninh hỏi Hàn Đông Nguyên: "Chúng ta về nhà chưa?"
"Tới cửa hàng ủy thác ở phố Bắc."
Hàn Đông Nguyên nói: "Anh muốn đi mua vài thứ."
Cửa hàng ủy thác?
Ánh mắt Trình Ninh sáng lên.
Cửa hàng ủy thác là cửa hàng bán đồ cũ, chắc chắn cửa hàng này sẽ tìm được ít đồ tốt, rất nhiều đồ cổ hay đồ cũ đều bán với giá rẻ.
Anh nói vậy, tất nhiên cô hoàn toàn không chỉ định đến đó đi dạo một vòng.
Hàn Đông Hàn thấy mắt cô sáng lên, tâm trạng có chút phức tạp.
Đến bãi đỗ xe đạp, lúc này đã là giờ làm việc, xe đạp trong bãi được xếp ngay ngắn chỉnh tề, ngoại trừ bọn họ thì không có một bóng người.
Hàn Đông Nguyên vừa đẩy xe đạp, vừa hỏi cô: "Sao lại nói với các bác ấy như vậy?"
"Hả?"
Trình Ninh nhìn anh. Gì cơ?
Hàn Đông Nguyên nhìn cô, nói: "Nói với bọn họ về anh"
Trình Ninh nhớ tới chuyện mọi người bàn tán trong văn phòng lúc trước.
Cô nói: "Anh ba, trong xưởng sản xuất này tất nhiên sẽ có tai mắt để bí mật bàn tán, những lời em nói với họ hôm nay, ngày mai có thể truyền đến tai phó xưởng Lưu, ngày mốt có thể truyền đến tai bố... Ôi.."
Nói tới đây cô đột nhiên khẽ kêu một tiếng, sau đó ảo não nói: "Thôi xong rồi, rõ ràng hôm nay em còn nói với họ anh đã có đối tượng, hôm nào nếu chuyện này truyền đến tai chú, chú tò mò thì sẽ chạy tới hỏi em, hoặc là để dì tới tìm em hỏi thăm thì phiền toái lắm đây"
Hàn Đông Nguyên nhìn cô đang ảo não thì nở nụ cười, đưa tay ấn đầu cô, thấp giọng nói một câu "Ngốc".
Trình Ninh mở điện thoại lên rồi hỏi anh: "Này, trước kia anh thật nói với người khác là anh tìm đối tượng nhất định phải đẹp, phải đẹp hơn nữ minh tinh điện ảnh trên ảnh họa báo hả?"
Lúc này Hàn Đông Nguyên lại không trả lời cô, tự đẩy xe đi ra ngoài một mình.
Trình Ninh kéo ghế sau xe anh, cố đ.ấ.m ăn xôi truy hỏi đến cùng: "Là thật hả?"
Hàn Đông Nguyên không để ý đến cô.
Cô bèn nói: "Này, vậy anh muốn em làm đối tượng của anh là bởi vì em đẹp sao?"
Nói xong trêu chọc nói: "Vậy tạm thời đúng là không tìm được người nào đẹp hơn em rồi"
Hàn Đông Hàn quay đầu lại nhìn cô một cái, nhịn không được ấn đầu cô, nói: "Sao lại ngốc như vậy."
Ấn cái gì mà ấn, ấn riết thành quen.
Trình Ninh rất tức giận nắm lấy tay anh bấm móng tay vào da anh thật mạnh, nhưng cũng bấm không nổi, mất hứng nói: "Sao cứ thích ấn đầu em vậy, nếu em không ngốc thì cũng sẽ bị ấn phát ngốc mất”.
Hàn Đông Nguyên nhìn dáng vẻ tức giận của cô lại ngứa ngáy không chịu nổi, anh trở tay cầm tay cô, cười, muốn nói gì đó, nhưng ngoài lúc nói những lời tâm tình đặc biệt với cô, miệng anh có thể nói ra lời tốt đẹp gì chứ? Anh vẫn kịp thời dừng xe lại rồi nói: "Đi thôi, cửa hàng ủy thác có không ít đồ, đi dạo một chút."
Sự chú ý của Trình Ninh quả nhiên bị chuyển hướng, nhưng cô nghĩ gì đó, ảo não nói: "Em không mang tiền.”
Hàn Đông Nguyên buông tay cô ra, lên xe, chân đạp trên mặt đất, gọi cô: "Lên xe.”
Chờ cô đi lên, để cô ôm lấy mình, mới nói: "Anh mang tiền."
Trình Ninh ôm lấy eo anh, hỏi: "Vậy anh mang theo bao nhiêu tiền?"
“Mấy trăm luôn có trong người, không đủ thì mai chúng ta lại đến đó xem đồ tiếp." Anh nói.
Trình Ninh biết lúc này mới là giữa năm 1975, hẳn là vào thời điểm này các cửa hàng ủy thác tương đối tiêu điều, nhưng chờ qua hai năm sau, rất nhiều người đã ngộ ra rồi đến lấy lại đồ đạc cũ của nhà mình, nơi này sẽ trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất