Phó chủ nhiệm Vương nghe Chu Phác Hòe lời này, quả thực là tức giận đến mặt đỏ cổ thô, vỗ bàn mắng: “Nói hươu nói vượn, nói hươu nói vượn, là ai tạo tin đồn nhảm nhí này vậy?”
“Đương nhiên là thanh niên tri thức Trình tự nói ra."
Lời của Chu Phác Hòe như tát vào mặt ông ta một bạt tai, nói: "Phó chủ nhiệm Vương cái này cũng thật ép người quá đáng, ngay tại hội nghị công xã chèn ép người ta thì chớ còn trở mặt không nhận việc mình làm, mắng thanh niên tri thức Trình nói hươu nói vượn, bịa đặt?"
Ông ấy hỏi thư ký Từ: “Thư ký, mấy ngày trước phó chủ nhiệm Vương ở hội nghị công xã rốt cuộc có chèn ép thanh niên tri thức Trình hay không?”
“Có thì có, nhưng mà..."
“Đây còn không phải là sự thật sao!”
Thư ký Từ còn chưa nói xong, đã bị Chu Phác Hòe nện vào trên bàn hội nghị một đập "rầm" một tiếng ngắt lời.
Chu Phác Hòe nói với phó chủ nhiệm Vương: “Phó chủ nhiệm Vương, tại hội nghị công xã công khai chèn ép bắt nạt thanh niên tri thức Trình của chúng tôi, còn trở mặt không nhận, ông có biết tuy rằng thời gian thanh niên tri thức Trình ở nông thôn không dài, nhưng ở đại đội Thượng Hàn chúng tôi, đối với đại đội chúng tôi, đối với thôn dân, cô ấy đều tận tâm tận lực, cống hiến tận tụy đến c.h.ế.t mới thôi, làm không biết bao nhiêu cống hiến, rất được thôn dân chúng tôi kính trọng yêu quý.”
“Nói cách khác với thái độ ức hϊếp và coi thường thanh niên tri thức Trình như vậy, thôn dân chúng tôi làm sao có thể rời bỏ xưởng sản xuất đồ tre gỗ đang làm ăn phát đạt mà nhảy sang xưởng nội thất của các ông để giúp họ làm việc? Còn nữa...”
“Không chỉ là chuyện thanh niên tri thức Trình, mà còn là chuyện của Cố Cạnh Văn và Triệu Chi đại đội Diệp Loan, thôn dân chúng tôi ai mà không biết Cố Cạnh Văn và Triệu Chi là ai chứ, là người làm ra đủ loại chuyện rắc rối trong đại đội chúng tôi, trước hết là châm ngòi mâu thuẫn giữa thôn dân và đại đội, khiến thôn dân và nhân viên quản lý nội bộ xưởng sản xuất đồ gỗ tre của chúng tôi mâu thuẫn, hiện tại bọn họ đã bị đuổi ra khỏi đại đội chúng tôi, trước khi đi còn đầu độc thôn dân chúng tôi, trực tiếp dẫn đến việc hơn mười thôn dân bị trúng độc.”
“Hai tai họa, từ việc làm ít chuyện châm ngòi ly khai, đến chuyện hèn hạ dơ bẩn, mặc dù rất giận dữ chuyện hai người kia làm, nhưng thôn dân chúng tôi có báo cáo cho nhóm xưởng sản xuất bên này hay không?”
“Bọn họ cũng không phải không có việc gì làm sao? lỡ như để Cố Cạnh Văn và Triệu Chi vào xưởng sản xuất, thậm chí vào quản lý cả tầng, thôn dân có thể không sợ c.h.ế.t sao? Cho nên phó chủ nhiệm Vương, đừng có hét lên với tôi, đây là do ông tự gây ra, không hề liên quan đến tôi và Hữu Phúc đâu!”
Cái gì mà cống hiến tận tụy đến c.h.ế.t mới thôi, cái gì mà làm không biết bao nhiêu cống hiến, rất được thôn dân chúng tôi kính trọng yêu quý, mọi người nghe Chu Phác Hòe nói xong lòng đầy căm phẫn, khóe miệng giật giật co rút.
Tuy nhiên, phó chủ nhiệm Vương không giật giật khóe miệng, mà tức giận đến mức suýt nữa thì ngất đi.
Ông ta muốn phủ nhận rằng mình không có quan hệ gì với Cố Cạnh Văn và Triệu Chi.
Nhưng đây là điều ông ta có thể chối bỏ sao?
Ông ta cũng coi như hiểu rõ Chu Phác Hòe, ông ấy là một con cáo già, nếu ông ấy đã nói ra miệng, chắc chắn là đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chu Phác Hòe vui vẻ, nói: "Ông có thực sự hỏi ông ấy lời nhận xét mà tôi đưa ra cụ thể là gì không? Lời nhận xét tôi đưa ra bao hàm rất nhiều ý nghĩa, tôi nói họ thích làm việc ngầm, dễ dàng khiến cho quần chúng nhân dân hiểu lầm, thế này thì có tính là lời nhận xét tốt không?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất