Trình Tố Nhã nói: “Ninh Ninh à, lần trước cô đã phản đối việc con quay về quê rồi mà, là con cứ kiên trì mãi thôi, con cũng biết rằng là quyết định của con nếu nói có sách mách có chứng rõ ràng thì cô sẽ không hề phản đối hay ra lệnh con bắt buộc phải nghe theo cô. Nhưng nếu con đã đồng ý với cô rồi thì nhất định phải làm được. Con có còn nhớ con đã đồng ý những gì với cô hay không đây?"
Trình Ninh vội vàng đáp: “Thưa cô con nhớ rõ chứ, con đã chắc chắn với cô việc quay về quê chỉ là chuyện tạm thời thôi, nhiều nhất cũng chỉ là hai năm, tương lai con chỉ có thể chọn lấy một con đường, hoặc là con nỗ lực kiếm được một suất để vào trường đại học, hoặc là thông qua tuyển dụng hoặc các cách khác để quay trở về thành phố."
“ Cô à những thứ đó con đều đã nhớ kỹ rồi mà, cô cứ nhìn đi, nếu không con và anh ba đâu có tích cực mà xây dựng nên xưởng nội thất làm từ gỗ với tre và còn giúp công xã xây dựng một nhà máy sản xuất đồ gỗ như vậy đâu?”
"Thư ký của công xã đã đồng ý với anh ba rằng chỉ cần công xã có một suất trong đó thì nhất định sẽ giúp con quay về thành phố."
Trình Tố Nhã nghe Trình Ninh nói về rất nhiều việc mà Hàn Đông Nguyên đã làm để có thể cho Trình Ninh có được một suất quay về thành phố thì sự tức giận trong lòng đối với anh cũng đã giảm đi không ít.
Nhưng bà vẫn lo lắng, suy nghĩ một lúc Trình Tố Nhã lại nói: “Còn có một việc nữa, con ở nông thôn sẽ khó tránh khỏi gặp đủ mọi loại chuyện nên con và anh cứ mãi ở bên cạnh nhau như thế thì con ỷ lại thằng bé cũng là bình thường, nhưng mà con đó đừng có lầm tưởng sự ỷ lại thành thích rồi làm ra mấy cái chuyện hồ đồ. Con còn nhỏ, lỡ đâu nhất thời đầu óc không sáng suốt làm ra chuyện gì thì chỉ có một con đường là con phải kết hôn với anh ba của con thôi đấy"
“Con có biết ý nghĩa của việc kết hôn là gì không hả? Đó chính là con với anh ba của con phải ở trong núi cả đời, còn có khả năng là mấy tháng sau đó con sẽ có con, con đã nhìn thấy cuộc sống của mấy cô gái trên núi chưa? Kết hôn rồi lại sinh con ra, sinh xong thì đâu có yên như vậy được, rất nhanh con sẽ mang thai đứa thứ hai rồi tới đứa thứ ba, sau đó sẽ là những ngày tháng có con nhỏ cứ mãi vây quanh mình."
“Có đứa thì muốn ăn cơm, đứa kia thì cần thay tã, rồi con sẽ nấu cơm, giặt quần áo, trồng trọt. Đợi tới khi con còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đã thấy trên mặt toàn là nếp nhắn thôi, chẳng khác nào với những cô gái ở trên núi ấy... Cái gì mà đại học rồi quay trở về thành phố cùng với rất nhiều rất nhiều chuyện mà con muốn làm cũng đã sớm quên đi mà ném vào trong góc.”
Trình Ninh bị Trình Tố Nhã nói đến độ vô cùng sửng sốt, cô thử tưởng tượng ra hình ảnh ấy thì thật sự quá kinh khủng. Trình Ninh kiên quyết lắc đầu đảm bảo nói: “Cô đang nói gì thế? Con nào đâu thể kết hôn nhanh như vậy được chứ, con càng không thể sinh ra một đứa bé như thế được, con mới có bao lớn đâu ạ!"
Lúc này Trình Tố Nhã mới để cho Trình Ninh rời khỏi phòng mình.
Có điều chuyện này vẫn đè lại ở trong lòng của Trình Tổ Nhã.
Bà đang suy nghĩ có phải nên nói chuyện với Hàn Đông Nguyên hay không nhưng lại nghĩ đến tâm trạng đang rối bời của anh, bà cảm thấy dù cho mình có nói cái gì Hàn Đông Nguyên cũng sẽ rất hài lòng, nếu không thì cứ treo anh ở đó cho anh thấy khó chịu đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất