Ôm một lúc, tim Trình Ninh lại đập mạnh như trống đánh, muốn đẩy anh ra nhưng lại không còn một chút sức lực nào.
Vừa mới trải qua chuyện như thế, hơi thở của anh vẫn còn mãnh liệt đến vậy, cái ôm này thật sự khiến người ta hoảng hốt.
"Anh, anh ba.."
"Vừa rồi có sợ không?"
Anh tiếp tục hôn xuống sau tai cô, lại hỏi cô thêm một câu, dường như nhất định phải lấy được đáp án từ cô.
Có sợ không à?
Thành thật mà nói, đúng là có hơi sợ.
Cô cho rằng dù gì mình cũng đã sống, à không, c.h.ế.t mấy chục năm, đã xem được chuyện này trên TV nhiều lắm rồi, không có gì đáng sợ cả. Đến khi thật sự chạm vào, nhìn thấy lớn như vậy, cô thật sự đã bị doạ sợ, cô hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được nếu thật sự... Làm sao có thể được?
Cô không hoảng sợ vì những gì anh làm, mà là vì thứ kia của anh, đến mức bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Thế thì biết phải nói ra thế nào đây?
Nhưng anh vẫn hỏi cô, cô hiểu rõ anh lo hành động của mình dọa sợ cô, hoặc là bởi vì chuyện này mà cô sẽ ghét bỏ anh, cho nên trước đó anh vẫn luôn kiềm chế hết mực trước mặt cô.
Nhưng cô thực sự có hơi bối rối bất an, cho nên cũng không thể trơ mắt nói dối anh được, đúng chứ?
"Ninh Ninh?"
"Không, không phải như vậy", cô nghe ra sự ảo não trong giọng nói của anh, lại vội vàng hỏi: "Em không sợ, chỉ là anh ba, em đang suy nghĩ, có khi nào chúng ta không hợp nhau hay không?"
Hàn Đông Nguyên: "???"
Anh nắm chặt lấy tay cô, sau đó xoay người cô lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Nói sai rồi!
Trình Ninh lập tức biết mình vừa trả lời sai, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, cô cũng không thể nào bỏ đi không nói nữa, nếu không anh sẽ càng hiểu lầm thêm, còn tưởng cô đã ghét bỏ anh.
Cô đành phải rũ mi xuống mắt nhắm mắt mở nói tiếp: "Anh ba à, là em lo lắng, sợ rằng phải chăng chúng ta không hợp nhau, ý em là, cơ thể của chúng ta..."
Hàn Đông Nguyên: "???"
Anh vẫn không hiểu.
Cô lắp bắp ngập ngừng, cuối cùng anh cũng đại khái hiểu được cô có ý gì.
Anh chỉ có thể chửi trăm ngàn câu tục tĩu trong lòng, sau đó hứa hẹn với cô: "Em đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Sẽ không đâu, tuyệt đối sẽ không"
Cuối cùng còn thật sự lo rằng cô sẽ lại suy nghĩ lung tung, nói thẳng luôn: "Hay là chúng ta thử xem, chúng ta thử một chút là em biết ngay, sẽ không như vậy, anh sẽ cẩn thận...
Trình Ninh: “…”
Chủ động đưa tay đẩy anh ra, nhưng anh đã nắm lấy tay cô, hoàn toàn không thể đẩy ra nổi, cô vô cùng xấu hổ, không nhịn được bèn cúi đầu cắn lên cánh tay anh, nhưng cũng không nỡ dùng hết sức.
Hàn Đông Nguyên không sợ đau, nhưng cũng biết mình đã chọc giận cô rồi.
Nhưng anh có thể làm gì nữa chứ?
Điều này rất quan trọng đó.
Nếu cô cứ sợ anh, cho rằng hai người không phù hợp với nhau thì biết làm sao bây giờ?
Anh buông ra không nắm lấy cô nữa, thay vào đó ôm cô, thở dài, nói: "Đừng có mẹ nó lại làm anh suy nghĩ lung tung nữa, vậy nên anh mới nói kết hôn đi, cưới nhau rồi thì không phải sẽ không có chuyện gì xảy ra sao? Ngoại trừ anh, không ai có thể thích hợp hơn anh và em, gặp được người tốt hơn cái gì chứ, anh nói cho em biết, em mà dám coi trọng người khác thì anh sẽ gϊết c.h.ế.t anh ta"
Trình Ninh: " ???"
Chuyện này thì có liên quan gì đến kết hôn?
Hàn Đông Nguyên vừa dỗ dành cô, vừa hôn cô rục rịch muốn thử. Lúc này Trình Ninh mới hối hận vì đã nói thật một câu, cảm giác như vừa thực sự chọc phải tổ ong vò vẽ, về sau cũng không biết có thể bình an không nữa. Cô đe dọa nếu anh không chịu an phận thì sẽ lập tức đi ra ngoài, bấy giờ anh mới dừng lại, nhưng vẫn ôm cô nói những lời khiến cô tim đập mặt đỏ bừng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất