Trước đó ông ta tuổi đã cao chạy tới chạy lui làm không biết bao công việc, kết quả là phó chủ nhiệm Vương nói đi một cái là đi luôn, trước khi đi còn tìm ông ta uống rượu một bữa, lải nhải nói một một đống thứ, đại khái ý là có lỗi với ông ta, thành lập xưởng không được rồi, rồi lại lần lượt mắng Cố Cạnh Văn, Hàn Đông Nguyên một trận, nói mình bị những thanh niên tri thức đầu óc ghê gớm này lừa gạt.
Sau đó, nửa tháng cũng không có tin tức gì.
Ông ta tìm đến chủ nhiệm Tiết hỏi, chủ nhiệm Tiết chỉ nói, chờ Trình Ninh trở về rồi bàn sau.
Sau đó đến khi Trình Ninh trở về, lại cầm tới một bản thảo thiết kế như vậy?
Ông ta còn cho rằng cô có thể vẽ được thứ gì như rồng như phương.
Chỉ có mỗi như vậy, ông ta không vẽ được sao?
Ông ta còn thiết kế được chiếc giường tốt hơn thứ này nhiều.
Chủ nhiệm Tiết xoa xoa cằm, cười nói: "Hẳn là cái này đang thịnh hành ở Bắc Thành, vậy thì phải theo thế thôi. Cũng không có cách nào khác, mỗi nơi một kiểu, chúng ta muốn bán sang bên kia thì phải theo người ta chứ."
Thầy Hùng: “…”
Thầy Hùng già vuốt râu trừng mắt.
Thư ký Từ liếc ông một cái.
Trước kia thư ký Từ cũng có vài ấn tượng nhất định với thanh niên trí thức, hoặc có thể nói là thành kiến.
Nói như rồng leo, làm như mèo mửa, yếu ớt, không làm được việc nặng mà cứ tỏ ra thanh cao, cho nên mỗi lần có thanh niên trí thức mới xuống nông thôn, các đại đội đều không muốn nhận người, được chia nhiều thì sẽ không vui.
Nhưng Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh đều khiến thư ký Từ này hoàn toàn thay đổi ấn tượng, cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Hai người này không chỉ biết sử dụng đầu óc, năng lực làm việc mạnh, mắt nhìn việc tinh tường, cũng vô cùng thiết thực.
Hàn Đông Nguyên thì càng khỏi nói, anh thật sự rất có mắt nhìn, thủ đoạn lão luyện.
Còn với Trình Ninh này, nhìn mảnh mai yếu đuối thế thôi, nhìn trông như người được nuông chiều, mà trên thực tế cũng là một cô bé rất được nuông chiều, thoạt nhìn giống như chưa từng trải, nhưng khi làm chuyện gì cũng có trước có sau, tác phong vô cùng tỉ mỉ, đúng là khiến cho người ta không thể tin được.
Ví dụ như bản thảo thiết kế hôm qua cô mang đến cho ông ấy, ông vừa nhìn đã hiểu được.
Đọc hiểu, kích động, rồi lại tán thưởng.
Ông ấy đưa cho thầy Hùng già xem cũng không phải để ông phê bình.
Ông ấy nói: "Thầy Hùng, ông xem phương án thiết kế này đi, có yêu cầu kỹ thuật cao với công nhân không?"
Ánh mắt thầy Hùng dừng lại ở trên ngón tay, mũi hừ một tiếng, nói: "Đơn giản như vậy mà có thể yêu cầu kỹ thuật rất cao à? Ván cắt, đánh bóng, khảm nạm, gỗ thô đã có, ngay cả váng dầu cũng bỏ."
Thư ký Từ gật đầu, thầm nghĩ, vậy không phải đúng rồi à?
Ông ấy nói: "Vậy thầy xem xem, nghĩ giúp chúng tôi xem muốn dạy công nhân làm những dụng cụ này thì phải phân công huấn luyện bọn họ thế nào cho tốt. Tôi nghe Đông Nguyên nói công nhân nhà máy bọn họ đều được phân công hợp tác. Giai đoạn đầu có chặt cây, xử lý vật liệu gỗ, cắt gọt ván, sau đó là sản xuất sản phẩm, đến cuối cùng là xử lý hậu kỳ thành phẩm, những quá trình đó đều được phân chia thành mấy nhóm người khác nhau."
Thầy Hùng già nhìn thư ký Từ, không có vẻ gì là tức giận: "Không phải nói nhà máy xử lý không được sao? Phó chủ nhiệm Vương đi đâu rồi?"
"Ông ngẫm lại đi, chúng ta sáng lập ra nhà máy, máy móc này, được công xã hỗ trợ toàn lực, tuy rằng không nhiều lắm nhưng vẫn có duy trì tài chính, có toàn bộ xã viên công xã cho chúng ta chọn, nhưng đại đội Thượng Hàn bọn họ có gì? Đó là chỗ nghèo rớt mồng tơi thật sự, bọn họ có thể thành lập được nhà máy, sản phẩm làm ra đều được người ta khen ngợi, bán được tới Bắc Thành, tôi không tin nhà máy công xã chúng ta không thể làm được như vậy!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất