Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Bởi vì ở trong này, tới bây giờ cô vẫn chưa từng để lộ khả năng võ thuật thật sự của mình, yếu yếu ớt ớt, thậm chí ngay cả một chút việc nặng cũng chưa từng làm.

Cô như vậy, sao có thể phản kháng lại Chu Hùng đã hưng phấn đến mức phát điên như thế?

Cô thấy Tôn Kiện và Thẩm Thanh rời đi, trái tim vẫn còn kinh hoàng chưa dứt, vừa quay đầu lại kể cho thanh niên tri thức và thôn dân về chuyện vừa xảy ra một cách đơn giản.

Sau đó cô hít sâu một hơi, hỏi bọn họ: "Hôm nay, vào ban ngày mọi người có ai từng nhìn thấy Chu Hùng không? Với có ai đã tiếp xúc, có tình huống đặc biệt gì không?"

Mọi người đều hai mặt nhìn nhau.

"Hình như tôi đã nhìn thấy"

Một thím trong viện là công nhân viên chức nói: "Lúc chạng vạng tôi có nhìn thấy anh ta đến viện thanh niên trí thức cũ bên kia, nhưng cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng thôi. Lúc đó cảm thấy hơi mờ ám, tôi nghĩ chắc là đi tìm góa phụ Miêu"

Góa phụ Miêu.

Trình Ninh quay đầu lập tức nói với nam thanh niên tri thức đi cùng Hứa Đông Mai tên là Dương Nghiêu: "Chị Đông Mai, thanh niên trí thức Dương, hai người có thể mời góa phụ Miêu tới đây giúp tôi được không? Chỉ là mời cô ấy tới đây trò chuyện, đừng dọa cô ấy."

Cô để cho Hứa Đông Mai đi qua cũng là vì để Hứa Đông Mai trầm ổn hơn có thể dễ dàng trấn an tâm trạng của người kia hơn.

Hai người đồng ý xong lập tức đi qua đó.

Mọi chuyện gấp rút nên mọi người đi cũng nhanh, chỉ trong chốc lát cả đại đội trưởng, thư ký đại đội và góa phụ Miêu đều đã được gọi đến.

Lúc này Chu Hùng đang bị trói trên mặt đất đã hôn mê bất tỉnh, có đôi khi còn run rẩy một chút, khóe miệng hộc máu, giống như bị người ta đánh quá nặng, đã không còn tỉnh nổi.

Trình Ninh giải thích tình hình với bọn họ, Hàn Hữu Phúc tức giận mắng: "Nửa đêm chạy đến phòng đồng chí nữ muốn hại người, đánh c.h.ế.t cậu ta cũng coi như quá nhẹ rồi"

Trình Ninh nghe xong lời này của ông ấy thì cũng hết hồn.

Cô cầu xin đại đội trưởng và thư ký đại đội, mời chú Hai Khánh vội vàng đi xe bò tới công xã, cho dù như thế nào cũng phải mời một bác sĩ đến công xã nhìn xem.

"Vất vả cho chú rồi chú Hai Khánh, nửa đêm rồi mà bắt chú tới xã."

Trình Ninh giải thích với chú Hai Khánh, nói: “Chỉ là tình hình của Chu Hùng không thích hợp, cháu muốn mời chú đến đây xem rốt cuộc anh ta gặp chuyện gì. Có bác sĩ xã ở đây, báo việc này lên công an xã cũng tốt, có bác sĩ chuyên nghiệp làm chứng. Nhưng mà cho dù như thế nào an toàn vẫn là quan trọng nhất, chú chờ tới rạng sáng rồi lên đường.”

Đại đội trưởng và thư ký đại đội xem xét tình huống của Chu Hùng, tuy rằng cảm thấy Chu Hùng hơn 50% là do uống rượu, nhưng nếu Trình Ninh đã yêu cầu thì hai người họ đồng ý.

Chú Hai Khánh lên đường: “Không sao cả, không sao cả, nửa đêm cho dù là cày ruộng hay lái xe, tụi chú đều hay làm hết, chú đi ngay đây.”

"Cảm ơn chú Hai Khánh"

Sau khi chú Hai Khánh rời khỏi thì mọi người thương lượng một chút, tuy rằng Trình Ninh không thích, nhưng cuối cùng vẫn sắp xếp chỗ cho Chu Hùng ở nhà chính, còn trải một cái chăn đệm cho anh ta dưới đất, sau đó mời một thôn dân và một thanh niên tri thức ngủ chung với anh ta.

eyJpdiI6InFiSFh6T3pTaFZOOVBNcDFWNUxOcnc9PSIsInZhbHVlIjoiQkxvelFubVdlbU9pSzhyMG45VUFjZVlOVUlpSTdPalJJdDM5UDR4eFZXbVhhQWV4UmtcL2MwWnZlTzh1akVHa0s3UWp3eUxidWdFdTNxZHlWNGQxUGcwRitHRGhvZXV3dlh3MVFkQmw2Vk55dGdIZUxTODM1SVlRcFZUaUU1XC9XQWFkNng1dnFRZVJwZnNkcytCVjh4WDRPVlF1VG9yZGdtOGxWcnVWWXZEakpTaEJ6eVJnS1RcL2kyQkRRZHZGbmcxdXFkeXJmTFpyXC9ocUZjMEFkeHRlNWgrVTlDSDZUeGtCelZXaXRYc1JzUmFuWlVZeWhDckp0T2tHUjJYWEk5akc5aEdwYXFnR3hMaHlKMXhKNUJmWFU1QTFadmtBSlQ3TkZTU0RmYkdmNDlTRFwvYWo2bzRFZ1JyUUNUMUk5WlJhdTM5WlFmY3dseFl3QmR6bmZZWnBqcWxsaVhxVXN5TnFvNTlxVCtvTktJZDRhQTJcL0NBeXorZjEySnNwUlI5bEtRNEVOS1BRdHVpdXFKSllteUJ0S1dDMHoyM3hYK1pBNVlmOTFzRUF4Q3NzUGp4bWVQbkJGK2d2NFpOQnlFUDZnbTJuREhTXC82NkZxcTh3ZCt6dVg0cnhPQUkzeHdESmZNOGNMdUZEMmJvRlIwRllWekVNMFdPMHo0R1RmOWFvcmM4WktaeEtZeXhmTEMrdUppYlFNaUNxcmVwUWlFUmtNbnJmUEFQWWU1VFwvZGpmKzA5UTk5aWx4cHZ6TXBGN0EyRVlrZjYxYlJ1bVR0Sm5WSVNvZTdLaTJPbm9KNnMyQWM2YzAzVnJTQWloUFpHZ1U2OE01bjdcLzI5TzByT3RYRUYxcFE4UWFWanNRZWNsSGNzOTVVbnlsVjlnekM2ZU8xbkl5SlgrVGw2ZUhQQlBYVDNoZDV5YUllck8zeWErb3NpQU1lT2JEWkpxUHZHbk9JdXdmYVJZYzhEekRQS05VMUVjSDg5T05LT2hLemVpaUg0RTh3R05uVWZuOTV6T25kbzI4TGNcL01aSEcwK2FHUFJVVnBiXC9JZWFRcVNcL0pQNHU4XC93bGtqcDE3NGowNnZpQmJSaEFOXC9QWXhzTXBHUjVlU2FsUHVLc29JOURvOEZWUVNhalBBNTllMElnU0YrMzRLeUp5R1Z3YjJVeERRK0Zvd1Y3QmpCTnlDWGp4MHIzQTYxMDlrVFlzeHZ2T081VTBvUkNRNklrQVh2Wkl3dmNNZ1RmMG9BaGVBaFwvWVRsWWlPbXRrMU9NUXV0aWFpZlVsWWJRZUNodWpHWkhzXC9laytjWjBqSVd1QURXaWFVRGVNQVZHREg0R1V6TUlKN3htYWk2YzhQXC81Z3EzWnZibVRVVDZtaEw1ZUVxcDdjUlJweU9VXC85R2ZCSHc9PSIsIm1hYyI6Ijg3NDRlYzhiZjE0ZTEzNjEzYTJmYTQ4MGQzZWQwZDI1ODdlYzI2YjYxODI3NDFjODlhYWRlMWEyZTYwMTU4MDIifQ==
eyJpdiI6IkViUUQ3dGJNM0FZTXlkeFhCMGROMnc9PSIsInZhbHVlIjoiNW50YlNJK0Z2VlB4eE4rVWs1R2xkNEprRk14Y0t0MVZLVVl5WlwvSWZBWVpqRThPb2FIQ2ZqTUVvTFMwZzlxNWhjNDZsOUJWWFFBeUlrUUVxQ0syeGFJcWRhK216dEVvREYwMlc2alBMODB1VGpwS29qZjBWREJTZm00Zk9IcmUwWVNXTVhWOFloSFJJV2haY2pKYXNpUkl6SnFcL09Ud2dqZzduYWNZdWRlQzdGbStFcmVaZ1kwWno3a3FvU0ZiM3pnNWh2K25qOExrR3dOazFwYUpnRldSMU1EZ0hhVDFrdDFuM1NtVnBuNXN1TE9YWW96ZkU2ak5IWFpveXlzekZRdm9UTTNQa0RYdzcxaTBlS2VKMnlsSkxaRHpvRytCXC9Sc3BiZCtaWnB5WVRkakxWMUpnWGdIQU55Q005Ukw2blEzRFJEQm1La2xIa0FqU2R2Z3BYaHNWOHZUZUdZTzFlNVNxc3k4QnlzZ0FUWkxhRmRnTmZ4dWV0QWRQRGNcLytzUjY3cnN2OGQ5V0QrN2c3RHRhSnI4ak1GOWJrT3hTSVh2aDBLaHJsa2hFZk5iRDBYaG1LeUlwRXlvRExRMlFRQUpUN01WRzZucUZyS1NGbzR4Tnd3SmJEZk45Yyt3amhBUjdYeTVmemI4UVh0RWhvS3ZlNVhib1BFaHltRVJ0OXB6ZUZRSytvVnNVYitMYnRcL256S2hXZXlLR2lxTnZIbGY5WUpNS01DbDJSQ3ZoTWd6bnBJRmZHN0hUWVNDalBnZDl2QTI1MG5LaGE5TXBzVDFOaFNGeVdIQmdRSnFYRXl0YzJ0aWMrV2FKMWFBPSIsIm1hYyI6ImNhN2U2Nzc1ZDMxZmEwYjU3NjRiODRjMDIzOTEwYzA0YjM1MzllYWMwODBhMjk2YTNlNGEwNjAzOWEyNGFmNWIifQ==

Xử lý xong một chuyện bên này, Trình Ninh mới xoay người nhìn về phía bên cạnh, góa phụ Miêu với sắc mặt trắng bệch nói: "Chị Miêu, ngại quá, đêm khuya rồi mà còn làm phiền đến chị."

Ads
';
Advertisement