Trái tim Trình Ninh đập bình bịch, nhưng trong tình hình căng thẳng thế này, cô vốn tưởng rằng cô không ngủ được, nhưng gối đầu có hơi thở của anh, cũng không biết từ khi nào, cô lại bất giác mà ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau cô tỉnh lại trong một trận âm thanh nhao nhao ồn ào.
Khi cô mở mắt ra thì trời đã sáng.
Trong phòng không có ai.
Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, cô lập tức ngồi dậy.
Cô nghe được tiếng ồn ào trong sân, tiếng rất lớn, còn có tiếng khóc của phụ nữ, trong lòng cô trầm xuống, thay quần áo, chuẩn bị cho mình đơn giản rồi mở cửa đi ra ngoài.
Hàn Đông Nguyên đứng ở cánh cửa cách đó không xa.
Cô vừa mở cửa ra thì anh đã nhìn thấy cô, sau đó gật đầu với cô, Trình Ninh đi đến bên cạnh anh, anh lập tức đưa tay ra nắm tay cô.
“Chu Hùng c.h.ế.t rồi”. Anh cúi đầu nói bên tai cô.
Trái tim Trình Ninh nhảy dựng lên, sau đó lại giống như một tảng đá mà đè nặng xuống, sau đó chợt nghe anh nói tiếp: "Đừng sợ, đừng lo, có anh ở đây"
Trình Ninh đáp "Ừ", ánh mắt nhìn về mấy người đang đứng trong sân, một người đang ngồi phịch trên mặt đất.
Bởi vì cô vừa đi ra nên tiếng khóc lóc ầm ĩ trong sân dừng lại một lúc, nhưng từ lúc ánh mắt cô nhìn qua thì tiếng kêu khóc đã ngừng lại một lúc của người phụ nữ ngồi dưới đất kia đột nhiên bật ra ngay lập tức.
Bà ta khóc ròng: “Hùng Tử ơi, đứa cháu số khổ của tôi, thím nuôi cháu hai mươi mấy năm, không phải để cháu bị người ta đánh c.h.ế.t dâu. Thím biết trong lòng cháu thương thầm Miêu Liên Hương kia, nhưng sao cháu lại ngu ngốc như thế chứ, vì để chữa bệnh cho con cô ta mà mạng mình cũng không tiếc.”
" Đại đội trưởng, thư ký, mấy người nhìn thấy thằng bé lớn lên, thằng bé này số khổ, từ nhỏ không có cha mẹ, tụi tôi tình nguyện bị đói chứ không muốn thằng bé bị giảm bớt đồ ăn, nuôi lớn thằng bé từng chút một, thế mà nó đang sống sờ sờ như thế lại bị người ta đánh chết, thư ký, mấy người phải làm chủ cho nó..."
"Mấy người muốn cái gì?"
Hàn Đông Nguyên đột nhiên cắt ngang lời bà ta.
Tiếng khóc lóc của người phụ nữ ngừng lại.
Trình Ninh đã nhận ra người phụ nữ ngồi bệt trên mặt đất khóc thét này là ai.
Đó là bác gái cả của Chu Hùng, người đàn ông với vẻ mặt bi thương đang đứng cạnh bà ta chính là bác trai cả Chu Đại Thuận của Chu Hùng.
Từ nhỏ Chu Hùng đã không có cha mẹ, anh ta được vợ chồng Chu Đại Thuận nuôi lớn.
Nhưng nói là nuôi lớn nhưng thật ra là chỉ đưa lương thực, phụ miếng ăn để anh ta không đói chết, nhưng từ nhỏ cũng không dạy dỗ gì anh ta.
Nghe nói trước kia cha mẹ Chu Hùng làm người hầu cho người ta ở trong thành phố, cũng gọi là khá hơn những nhà khác trong thôn, ban đầu cũng coi như là có chút của cải, nhưng hai người đã qua đời trong thời kì chiến loạn, vợ chồng Chu Đại Thuận cũng nhận Chu Hùng về nuôi, đương nhiên cũng thuận tiện nhận hết mọi thứ ở nhà Chu Hùng.
Bọn họ nói là nuôi Chu Hùng, nhưng từ lúc Chu Hùng bắt đầu đi được cũng đã bị bác trai bác gái này hò hét sai sử.
Chu Hùng lên mười bốn tuổi, lập tức tự tìm đại đội rồi tách ra ở riêng với vợ chồng Chu Đại Thuận, tự lập nhà riêng.
Nói là ở riêng nhưng thật ra là tự mình tìm một cái nhà tranh, chuyển ra ngoài mà không có một phân tiền một mảnh ngói nào.
Có được như thế thì cũng vẫn phải trải qua một cuộc chiến lớn.
Những điều này đều được Trình Ninh hỏi qua.
Cô sống lại lần nữa, vì kiếp trước vụ án làm người khác bị thương kia có liên quan đến nước lũ, thế nên sự chú ý của cô ấy tập trung nhiều ở trên vấn đề này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất