Nói xong đột nhiên dừng một chút, nói: "Năm đó cũng là ở trong ngọn núi lớn này, Chu Hùng đã từng bức điên một nữ thanh niên trí thức nào đó đúng không? Bây giờ chiêu cũ lặp lại, chẳng lẽ bị người ta bắt còn không biết hối cải, lại vu khống người khác lung tung, phải cho đại đội Thượng Hàn này thêm hai cỗ t.h.i t.h.ể nữa sao?"
Anh ta nói những lời này rõ ràng đến từng câu chữ khiến mọi người ở đây tức giận đến suýt chút nữa bốc khói.
“Lợi hại, lợi hại, tên Cố Cạnh Văn chó má này, lão tử Chu Hùng cả đời tuy không biết xấu hổ nhưng cũng không đến nỗi không biết xấu hổ như anh". Chu Hùng chỉ tay vào Cố Cạnh Văn, suýt chút nữa tức đến trợn mắt, ngất đi.
Rất nhiều người đều nhịn không được nhảy dựng lên muốn chửi Cố Cạnh Văn.
Trình Ninh vươn tay ngăn bọn họ lại.
Cô nhìn Cố Cạnh Văn, nói: “Rượu đâu, tối hôm qua anh cho Chu Hùng uống rượu, anh lấy ở đâu?"
Sắc mặt Cổ Cạnh Văn thay đổi, anh ta muốn phủ nhận chuyện tối qua mình đã đến. Nhưng sự thật là anh ta có đến rồi, khó mà phủ nhận được.
Hơn nữa mặc dù trên đường quay về anh ta rất cẩn thận, cũng khó có thể nói không có người nào nhìn thấy, nếu không làm sao nhanh như vậy bọn họ đã có thể đuổi kịp đại đội Diệp Loan chứ?
Anh ta cắn chặt răng, nói: “Tôi không biết cô nói cái gì cả, rượu kia vốn là rượu của Chu Hùng"
Nói xong nhìn về phía Chu Hùng, nói: “Không phải sao Chu Hùng? Anh nói tự anh mua rượu về ủ mà.”
Chu Hùng nhìn anh ta đột nhiên “ha hả” hai tiếng.
Nhưng vừa rồi anh ta đã suýt nữa tức đến hộc máu.
Cũng may lúc này có người cho anh ta một ly đen tuyền không biết là gì, uống một ngụm cuối cùng cũng hòa hoãn lại một chút.
Chu Hùng vẫn luôn tự nhận mình là người không biết xấu hổ, lòng tự trọng, đạo đức gì đó, mấy thứ này có ích lợi gì, khi còn bé có thể có cơm ăn hay không, có thể khiến bác trai bác gái ít đánh anh ta hơn không? Cho nên sau này vì để có cuộc sống tốt hơn, anh ta chưa bao giờ để ý thể diện, không để bụng sau lưng người khác nói cái gì, thậm chí trước mặt anh ta nói cái gì mắng cái gì, mắng thì mắng đi, anh ta có thể mất miếng thịt nào sao?
Nhưng lúc này anh ta nhìn Cố Cạnh Văn, chỉ có thể nói so với tiện nhân này, anh ta vẫn còn được xem là người tốt.
Ít nhất trước nay anh ta cũng chưa từng hại người phải không?
Anh ta làm cái gì cũng đều là ngươi tình ta nguyện, tôi có lợi anh cũng có lợi.
Chỉ là lần này đi trộm đồ, suýt chút nữa đã mất mạng.
Anh ta“Ha ha” hai tiếng, rồi “phi” Cố Cạnh Văn một cái, giọng khàn khàn nói: “Rượu của tôi? Rõ là tôi đi trộm đồ, lại còn uống thêm rượu vào làm gì? Khiến bản thân mất khống chế, khiến bản thân suýt chút nữa mất mạng sao? Cố Cạnh Văn, rõ ràng là anh mang rượu tới mà đã quên rồi à? Rõ ràng là anh nói với tôi, chỉ cần tôi trộm bản thảo thiết kế tư liệu tiêu thụ cho anh, anh cầm đi bán lấy tiền, được tiền hai ta mỗi người một nửa, anh đã quên rồi à? À, anh không phải đã quên, chẳng qua tất cả những lời kia đều là nói suông, thứ anh thật sự muốn chính là mạng của tôi, muốn trưởng xưởng Hàn ngồi tù!"
“Chu Hùng, anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?!"
Cố Cạnh Văn giận dữ, trầm giọng quát.
Chu Hùng cười lạnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất